• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: được rồi, đây là tình yêu động tác phiến. . . = =


Nói này từ là ai khởi đích tới. .


PS tồn cảo tương thật sự là rất không để cho lực = =



Đêm thật dài, Diệp Nhị nằm sấp trên giường đã không còn chút thể lực nào, giữa hai chân trong lúc đó ngũ tạng tựa hồ như còn nhảy lên, mỗi lần nhảy lên như vậy thật giống như va chạm vào lòng nàng ở phía trên. Diệp Nhất ngồi chồm hổm bên cạnh thân thể của nàng, cầm khăn nóng chà lau phía sau lưng của nàng. Hoạt động kịch liệt vừa rồi làm cho thể lực của hai người tiêu hao rất nhiều, cả người Diệp Nhị nóng lên nên đổ không ít mồ hôi. Diệp Nhất ôn nhu nhìn nàng, động tác trên tay cũng là tất cả thương yêu, thật giống như là muội muội nằm ở đó chịu rất nhiều thương tích.


"Tỷ tỷ, ngươi cũng mệt mỏi..... Hay là chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi đi?" Diệp Nhị nhìn Diệp Nhất có chút ngượng ngùng, đem mặt chôn vào trong cánh tay, lộ ra con mắt nhìn tỷ tỷ.


Diệp Nhất cười: "Ngươi từ nhỏ đã thích nhìn thấy ta như vậy. Có cái gì mà phải ngượng ngùng? Muốn nhìn liền quang minh chính đại nhìn xem". Diệp Nhất đột nhiên cầm lấy tay của Diệp Nhị kéo cả người nàng quay lại, Diệp Nhị sợ tới mức kêu nhẹ một tiếng, trong nháy mắt Diệp Nhất đã gần ở ngay trước mặt.


"......Tựa như thế này". Ánh mắt Diệp Nhất đảo trên thân thể xích lõa của Diệp Nhị từng chút từng chút một, trong mắt lộ rõ vẻ mê luyến, "Nhị, từ nhỏ ngươi chính là người hướng nội bảo thủ, dù cho có chuyện gì ngươi đều tự sinh hờn dỗi trong lòng mà không bao giờ chủ động nói ra lời thực lòng ngươi muốn nói. Nhưng có lẽ ngươi thích hợp với sự bảo thủ như vậy, như vậy bản thân ngươi rất thích hợp được yêu thương thật tốt". Diệp Nhất cúi người ngậm nụ hồng nhạt trước ngực Diệp Nhị, dùng lưỡi và răng làm cho vật kia đứng thẳng lên, hướng lên trên nhẹ nhàng hút lấy, thân trên của Diệp Nhị theo lực hút kia cũng nâng lên, phát ra một tiếng "Ân", mày nhanh chóng nhíu lại, nhịn không được kỹ xảo đùa giỡn quá mức của Diệp Nhất, chỉ một chút như vậy Diệp Nhị liền cảm thấy được chính mình lại bắt đầu rục rịch.


"Tỷ tỷ, ngươi........ Ngươi không mệt mỏi sao?" Không thể đối diện với ánh mắt của Diệp Nhất, ánh mắt của Diệp Nhất lúc đó bao hàm dục vọng quá mức trực tiếp, giống như là đang thưởng thức bảo vật duy nhất của mình, nàng chăm chú nhìn cơ thể xích lõa của Diệp Nhị, ánh mắt so với tay của nàng cũng làm cho người ta chống đỡ không được, trêu chọc khơi gợi lên trên mỗi dây thần kinh của Diệp Nhị.


"Mệt...."


"Vậy...."


"Mệt là mệt, chính là khi thấy ngươi, ta không thể nào dừng lại được ý muốn có được sự kích thích của ngươi". Nụ hôn như lửa nóng dán lại tiếp tục bắt đầu, Diệp Nhị không nhịn được rụt lại bả vai, cái lưỡi vô lực bị Diệp Nhất lần lượt khiêu khích, căn bản cơ thể không có đủ thời gian để mà làm lạnh thì lại bị thiêu đốt thêm lần nữa, đáp lại từng chút từng chút một, có một chút ý hùa theo, đây là nội tâm không thể che giấu, không cần biết là trải qua bao nhiêu lần miễn là mỗi lần người bên cạnh là Diệp Nhất thì Diệp Nhị không thể nào dừng lại được rung động.


"Ngươi lại thật ướt".


"..."


"Muốn hay không?"


".... Tỷ tỷ, không được nói như vậy, không biết là rất kì quái sao". Nói chung là, không thể nhìn thẳng vào mặt của nàng.


"Nguyên lai là ngươi không muốn". Ngón tay của Diệp Nhất lang thang ở nơi ẩm ướt kia, quanh co bồi hồi không chịu tiến tới, chần chừ chạm vào chỗ mẫn cảm bên ngoài, đôi môi hôn lên phía bên ngoài lỗ tai của Diệp Nhị, có tiếng hít thở theo tiết tấu nhịp nhàng.


"Không phải.........." Cả người Diệp Nhị nóng đến đáng sợ, thân thể đều cứng ngắc.


"Vậy liền nói cho ta biết. Ngươi nghĩ muốn cái gì liền phải nói cho ta biết, như vậy ta mới có thể hiểu được, không phải sao?"


"Chính là........" Diệp Nhị ngẩng đầu nhìn Diệp Nhất, đôi mắt tinh tế lấp lánh, "Chính là tỷ tỷ ngươi không phải đã sớm biết đến nhất thanh nhị sở sao?"


Diệp Nhất dừng lại.


Đối với chuyện ta thích cái gì, không thích cái gì, chuyện gì có thể làm ta cười, chuyện gì có thể chọc ta khóc, v.v.... Tỷ tỷ ngươi đã sớm biết, không phải sao? Từ nhỏ chính là như vậy, ngươi muốn cho ta cười, ta liền nở nụ cười, ngươi muốn làm chút chuyện khiến ta khóc, ta cũng không có cách nào kháng cự chỉ có thể bị ngươi kéo đi. Lòng của ngươi là thứ không đáy, ta không thể nhìn thấu nó.


Bên trong cái không đáy đó, có hình ảnh của bao nhiêu người? Quá mức máy móc tính kế đối với tình yêu chân chính của ngươi, có phải hay không cũng chính là đã sớm dự tính được mà còn là một bước tiến phù hợp với ý tưởng của ngươi về nó?


Ngươi là yêu ta, hay chính là dự tính như vậy?


Ta biết, nếu như ngươi thật sự muốn có một người nào đó, với tâm tư của ngươi, sẽ khó có người nào mà ngươi không tính toán kỹ càng trước. Cho dù có bao nhiêu con đường mở ra, ngươi đều có thể có kiên nhẫn mà bước đi.


Ngươi chính là một người như vậy.


Tựa như năm đó đối với thủ lĩnh thể dục Tùng Gia, bất quá cũng chỉ là vật nằm trong bàn tay của ngươi.


Ngay cái đêm mà Diệp Nhị biết Diệp Nhất cùng Tùng Gia yêu nhau, nàng lén đi mua rượu, một mình ở trong phòng uống say. Kỳ thật nàng uống cũng không có nhiều, chỉ một phần ba rượu đế mà thôi, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên mà nàng uống rượu, đại não đối với kích thích của cồn cũng thật quá lớn.


Uống rượu một mình là chuyện đáng thương nhất, không ai trò chuyện tâm sự, không ai hầu hạ, chỉ có thể càng uống càng buồn bực. Nàng đứng lên muốn đi lại chỗ kia lấy rượu thì lúc đó cả thế giới như xoay tròn mạnh mẽ, Diệp Nhị lui lại phía sau hai bước, "ô" một tiếng lại ngã nhào trên giường.


"Đáng giận.......... Diệp Nhất chết tiệt........ Diệp Nhất.............." Vẻ mặt Diệp Nhị đỏ bừng, trong ngực rầu rĩ có cảm giác thôi thúc muốn nôn mửa. Nàng ý thức được thời điểm này mình muốn nôn thì trong nháy mắt cảm giác muốn phun ra càng nhiều càng mãnh liệt. Diệp Nhị vội vàng đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh để nôn – nếu nôn ở trong phòng sẽ bị mụ mụ biết nàng uống rượu, thế nào cũng phải được phục vụ bằng gia pháp! Thật ra, các nàng rốt cuộc sinh gia trong gia đình hắc đạo gì chứ, bị quản so với hoàng thất còn muốn nghiêm hơn.


Diệp Nhị tái nhợt lảo đảo chân nọ đá chân kia mới đi đến được phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nửa ngày cũng không nôn ra được gì, ngược lại nước mắt lại ào ào chảy xuống. Diệp Nhị khi đó có ý nghĩ chính là về sau nàng không bao giờ..... uống rượu nữa, khó chịu như vậy tại sao người lớn ai cũng thích? Về sau có đặt dao lên cổ nàng cũng không uống nữa, tuyệt đối không uống! Nôn.....


Ói ra nửa ngày đều là sét đánh mà chẳng có mưa rơi, Diệp Nhị ho khan vài tiếng, ổn định tâm tình của chính mình một chút, bám vào tường chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.


Từ bên trong cửa sổ phòng nàng nhìn ra bên ngoài có thể thấy cây cối ở trong vườn, nàng thực sự không hiểu là chính bản thân mình đang lắc lư hay là thực sự là do cây cối đang đong đưa, nhưng hiện tại nàng có thể suy nghĩ cẩn thận một việc đó là nếu bây giờ nàng đi ra ngoài hít thở không khí thì nói không chừng có thể thoải mái hơn một ít.


Nàng đã muốn bước đi không xong, đi trên đường mà cứ như đang bước trên miếng bọt biển. Tâm trí toàn bộ đều là khuôn mặt tươi cười của Diệp Nhất làm người ta chán ghét, không tự chủ hướng về phía phòng nàng đi tới.


"Ngươi thật sự là một cái....... Tỷ tỷ xấu xa". Có thể là do quá mức tưởng niệm Diệp Nhất, hoảng hốt khi đó Diệp Nhất thực sự xuất hiện ở trước mặt nàng. Đang nằm mơ sao? Phải, nhất định là nằm mơ, bằng không nàng làm sao cảm thấy được trong mắt của Diệp Nhất tràn ngập âu lo đây, nếu là nằm mơ thì sẽ trút giận thật nhiều, Diệp Nhị chỉ vào Diệp Nhất, hốc mắt hồng hồng nói: "Ngươi cũng chỉ biết khi dễ ta, cũng chỉ sẽ làm ta khóc, ngươi còn có thể làm cái gì? Còn có thể làm cái gì...."


Diệp Nhất đỡ lấy Diệp Nhị, ngửi trên người nàng có mùi rượu liền lắc đầu: "Ngươi cư nhiên uống rượu, sao lại thế này".


"Ta vì cái gì lại không thể uống rượu? Vì cái gì! Chỉ cho phép bản thân ngươi làm chuyện của người lớn, mà không cho ta làm sao? Đây là đạo lý gì? Ngươi nói a, lại là quy củ của Diệp Gia định ra sao?"


Diệp Nhất nhìn ra ánh mắt Diệp Nhị đã muốn tiêu tan, chính là bất thình lình dám trực tiếp nói tại đây, cũng nói rất nhiều chuyện. Diệp Nhất có chút đăm chiêu, liền thử hỏi: "Ta làm chuyện người lớn gì?"


"Không phải phải...... Tên nam nhân kia sao! Mới nhận thức được bao lâu liền đưa cho ngươi lễ vật kia nha!"


"Nga? Ngươi cũng biết?"


Diệp Nhị biểu tình lộ ra bộ dáng sắp khóc nhìn Diệp Nhất hỏi: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ vẫn muốn gạt ta sao?"


Diệp Nhất vuốt ve cằm của Diệp Nhị: "Ngươi nghe được cái gì? Có phải nói ta cùng với nam nhân kia đang quen nhau đúng không?"


Diệp Nhị cười lạnh đẩy tay của Diệp Nhất ra, chính mình đứng dựa vào tường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt này thăm dò. Diệp Nhị theo bản năng phát giác ánh mắt đùa giỡn của Diệp Nhất, chính là dưới tác dụng của cồn làm cho nàng trở nên hữu dũng vô mưu, một lòng không muốn đếm xỉa tới, hô: "Bản thân ngươi làm chuyện gì thì chính ngươi biết! Còn muốn ta lặp lại hay sao?"


Diệp Nhất cười ha hả: "Nguyên lai là ngươi để ý như vậy?"


"Ta.......... Ta không............". Diệp Nhị nói lắp.


"Chính là bắt đầu từ ngày ta trở về, ngươi không còn thích để ý đến ta, ta đây phải làm sao bây giờ? Còn phải đi theo sau ngươi chờ ngươi bố thí hay sao?" Hai tay Diệp Nhất kìm giữ phía trên hai bả vai của Diệp Nhị, nhìn thấy muội muội bộ dáng khốn đốn không nói được lời nào, thật sự đáng yêu...... Diệp Nhất nheo mắt lại, cảm thấy được bản thân mình giống muội muội cũng say mất rồi.


Diệp Nhị ngửi được cái mùi nhàn nhạt trên người Diệp Nhất, bởi vì khoảng cách quá gần cho nên mái tóc xoăn của Diệp Nhất dính trên hai má của nàng, thật ngứa, nhiệt độ cơ thể tựa như đều tập trung chỗ hai nàng lúc đó, nhanh chóng nóng lên. Ánh mắt của Diệp Nhị dừng lại trên môi của Diệp Nhất, đồng tử chậm rãi mở to, đại não đều trì trệ.


"Rất muốn, rất muốn a......" Diệp Nhị nâng tay lên, lấy tay vuốt vuốt bề ngoài khuôn mặt của Diệp Nhất, động tác phi thường ôn nhu, cũng không dám thật sự chạm vào làn da của nàng, trước mắt tình cảm ái mộ một chút cũng không thèm che giấu mà hết thảy đều biểu lộ ra. Diệp Nhị tựa tiếu phi tiếu, như là cười nhạo chính mình, "Lúc trước là ai nói chúng ta có thể cả đời ở cùng một chỗ? Chính là vừa đi một lần là ba năm, một câu cũng chưa nói cho ta biết........ Ngươi nói ta không để ý tới ngươi, vậy ngươi có để ý tới ta sao? Ta không vui a, nhưng mà một câu ngươi cũng chưa từng hỏi qua.........." Nước mặt của Diệp Nhị rơi xuống không một tiếng động, Diệp Nhất vuốt ve khuôn mặt của nàng, đau lòng hôn lên nước mắt của nàng, khẽ chạm vào môi của nàng, trong lúc Diệp Nhị tinh thần còn đang mê man trong phút chốc liền kề sát bên tai của nàng nỉ non nói:


"Đừng khóc muội muội. Ngày trước khi mỗi lần ngươi khóc, chỉ cần ta hôn ngươi một chút ngươi liền không khóc nữa, ngươi có còn nhớ rõ không........."


"Diệp Nhất......" Diệp Nhị đã lơ mơ chìm trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng nép vào trong cổ của Diệp Nhất, Diệp Nhất ôm lấy nàng tốn thật nhiều sức lực mới dìu được nàng lên trên giường, cởi giày ra đắp chăn lại.


Diệp Nhị nằm ở trên giường sắc mặt hồng hồng, Diệp Nhất ngủ ở bên người nàng, nhìn trái nhìn phải đều thấy Diệp Nhị giống như trước đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn mũm mĩm, muội muội quật cường lại thích khóc kỳ thật vẫn chưa biến mất đi đâu. Diệp Nhất thản nhiên cười, lấy tay chọt chọt vào mặt của muội muội, muội muội "Ngô" một tiếng, nâng nắm tay vung lên hạ xuống, bộ dáng này thật đúng là giống y đúc so với lúc còn nhỏ.


Ở trong chăn thật ấp áp thoải mái, Diệp Nhất ôm Diệp Nhị ngủ, cả đêm lại có thể ngủ đặc biệt kiên định như vậy, ngay cả nằm mơ đều không có.


Chính là vào buổi sáng hôm sau Diệp Nhị tỉnh lại thấy gương mặt đang ngủ của Diệp Nhất gần trong gang tấc, thật sự là cố để không bị sốc.


"Sao....... Tại sao lại có thể như vậy.........." Diệp Nhị đối với chuyện tình ngày hôm qua một chút ấn tượng cũng không có, muốn ngồi dậy nhưng cánh tay của Diệp Nhất ôm ngang ngực nàng, nếu ngồi dậy sẽ đánh thức Diệp Nhất.


Đáng giận, rốt cuộc là có chuyện gì....... Diệp Nhị cật lực hồi tưởng lại nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên khuôn mặt của Diệp Nhất. Diệp Nhị nhìn thấy khuôn mặt khoan thai khi ngủ mang theo mỉm cười của nàng, rầu rĩ bình tĩnh trở lại.


Ai, mặc kệ như vậy đi, trước hết như vậy đi, đợi cho nàng tỉnh lại rồi nói sau, ta cũng ngủ tiếp một chút nữa.


Thực tế như vậy, cũng không tệ a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK