Diệp Nhất từ trong phòng đi ra liền chạy đi tìm Tiểu Bát Tiểu Cửu, hai cái tiểu tử kia còn đang tranh giành kẹo que, bảo mẫu đứng ở trung gian hai người bọn họ chết sống túm không ra các nàng.
"Tiểu Bát, Tiểu Cửu, các ngươi lại không ngoan a". Diệp Nhất hai tay chống nạnh đứng ở cuối hành lang, hai cái tiểu tử kia nghe thấy thanh âm của tỷ tỷ đều đồng thời ngừng ngay động tác cướp đoạt quay về hướng của Diệp Nhất nhìn lại, hai cặp mắt nhỏ hồng hồng.
"Lại đây". Diệp Nhất ngồi xổm, mở ra hai tay cười đến sáng lạn, Tiểu Bát Tiểu Cửu phần thì hoan hỉ một chút hô lên "Tỷ tỷ tỷ tỷ" phần thì hướng chỗ Diệp Nhất chạy đến. Diệp Nhất mỗi tay một đứa đem hai tiểu tử ôm vào trong lồng ngực, hai tỷ muội sinh đôi chạy tới trong lồng ngực tỷ tỷ rồi cũng còn chưa có an phận, lại đẩy nhau tranh giành:
"Đây là tỷ tỷ của ta".
"Đây là tỷ tỷ của ta".
Diệp Nhất dở khóc dở cười, hôn trên mặt hai nàng mỗi đứa một cái: "Đừng làm rộn, ngoan, tỷ tỷ dẫn các ngươi đi ăn đồ ăn ngon, cùng tỷ tỷ đi lấy được không?"
"Hảo!"
Vì thế Diệp Nhất tay trái Tiểu Bát tay phải Tiểu Cữu dẫn hai nàng đi vào phòng, không có phát hiện Tiểu Thất cô nương đang tránh ở một chỗ rất xa nhìn trộm nàng. Bốn tuổi Diệp Thất để kiểu tóc mái che, núp ở mặt sau cây cột, mắt to ngập nước nhìn bóng dáng Diệp Nhất, cắn cắn ngón tay bé nhỏ khóc:
"Tỷ tỷ... Ô ô ô..."
Vì để nuôi dưỡng con cái có thói quen tốt là không tiêu tiền như nước, cho nên Ngải Dĩ Tình cho Diệp Nhất tiền tiêu vặt rất hạn chế, so với con cái trong gia đình bình thường còn muốn ít hơn. Diệp Nhất trên cơ bản thì không có chỗ để tiêu tiền, nhưng mỗi lần trước khi nàng về nhà đều đem tiền tiêu vặt tiêu hết, dùng để mua cho đệ đệ muội muội một ít lễ vật hoặc đồ ăn vặt.
Tiểu Bát Tiểu Cửu được cho ăn nên rất vui vẻ, Diệp Nhất bắt gặp ở trước cửa có một cái đầu thập thò tìm kiếm, rõ ràng là Tiểu Thất.
"Tiểu Thất, ngươi đang làm gì ở đó?" Diệp Nhất đi ra phía trước muốn đem Tiểu Thất tiến vào, Tiểu Thất thấy Diệp Nhất đến gần, hỏa tốc đào tẩu.
"... Ta thực đáng sợ sao?" Diệp Nhất lòng tan nát như thủy tinh vỡ. Tiểu Thất càng lớn càng giống như một tiểu đệ đệ thật là càng ngày càng đáng yêu, Diệp Nhất mỗi lần gặp nàng đều muốn ôm lấy nàng mà cắn một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cùng với hai mắt thật to tương xứng với vẻ mặt ngượng ngùng cùng Diệp Nhị năm đó tương tự nhau, hoàn toàn là bộ dáng chờ người khác đến khi dễ a! Nhưng muội muội quá mức nội liễm này không muốn tiến tới cùng nàng nói chuyện, mỗi lần đều là trốn thật xa nhìn lén, chỉ cần Diệp Nhất tới gần liền vội bỏ chạy... Này là vì cái gì a...
Diệp Nhất trấn an tốt lắm hai cái nháo sự Tiểu Bát Tiểu Cửu, sau đó đem lễ vật nhỏ đi đưa đến tận tay đệ đệ muội muội, cố tình lại tìm không thấy Diệp Nhị.
"Nhị của ta đâu?" Diệp Nhất hỏi quản gia.
"Phu nhân chính là cấp Nhị tiểu thư nói chuyện đâu". Quản gia nói.
"Nói chuyện? Muội muội ta lại làm chuyện xấu gì đây?"
Mười tuổi Diệp Nhị đã cao bằng Diệp Nhất. Chỉ có khác là màu da của Diệp Nhất vì bệnh trạng mà quá mức tái nhợt, còn Diệp Nhị lại yêu thích hoạt động ngoại khóa nên da bị phơi nắng thành màu mật ong, nhìn qua thì khỏe mạnh hơn tỷ tỷ của nàng nhiều lắm. Từ khi học tiểu học tính cách của Diệp Nhị trở nên cường ngạnh sáng sủa rất nhiều, cùng chi thành có quan hệ trực tiếp chính là Ngải Dĩ Tình cũng nhận được lão sư báo lại là ở trường học Diệp Nhị có đủ loại hung ác. Ngải Dĩ Tình càng làm giống như đối với Diệp Nhất đó chính là gọi Diệp Nhị vào nói chuyện, hỏi nàng tại sao phải làm chuyện này? Tại vì sao mà cùng nam sinh đánh nhau? Còn có xé sách, quăng cặp táp của đồng học xuống dưới lầu...
"Ngươi nghĩ như thế nào vậy Nhị? Làm việc này thực uy phong sao?" Diệp Nhị trước mặt Ngải Dĩ Tình vẫn duy trì bộ dáng bé ngoan hướng nội, đột nhiên nhận được tin tức như vậy làm mẫu thân nàng cũng bất ngờ. Trong khoảng thời gian này Diệp Tam, Diệp Tứ, thậm chí Diệp Ngũ cũng đã đi học tiểu học, đây chính là quân chủ lực làm người ta thực đau đầu. Mà Tiểu Thất cô nương của nàng ở nhà trẻ bị người ta khi dễ ngày nào cũng chạy về nhà khóc, hai tỷ muội sinh đôi Tiểu Bát Tiểu Cửu mới hai tuổi cả ngày đều đánh nhau, tranh giành đồ ăn và đồ chơi. Hơn nữa Diệp Nhất lại tới kỳ phản nghịch, Ngải Dĩ Tình cảm thấy thực đau đầu.
Quản gia cùng người hầu cũng có thể hỗ trợ để chiếu cố mấy đứa nhỏ, nhưng việc giáo dục con cái Ngải Dĩ Tình không nghĩ giao phó cho người khác. Muốn chính mình giáo dục tự nhiên là chuyện tốt, nhưng một vấn đề sóng gió nhỏ lúc này cũng làm người ta chịu không nổi. Sinh nhiều con cái trong nhà quả nhiên náo nhiệt ở khắp mọi nơi a...
Diệp Nhị rầu rĩ nói: "Ta chưa bao giờ chủ động đánh người, đều là người khác chọc ta trước".
"Cho nên cùng người đánh nhau đều bị bắt?" Ngải Dĩ Tình nhìn bộ dáng nhu thuận chọc người của Diệp Nhị thật sự cũng không thể nào không bỏ qua việc trách cứ nàng, đem nàng gọi đến trước mặt nói: "Để mẫu thân nhìn xem, có bị thương sao?"
Diệp Nhị nghe được những lời này của mẹ liền oa một tiếng khóc lên: "Bọn họ nói ta là xã hội đen, đem nước đổ vào túi xách của ta, còn hướng ba mẹ và tỷ tỷ nói bậy. Ta hận nhất người như thế, mẹ nghĩ ta có thể nén giận sao?"
Ngải Dĩ Tình ôm lấy Diệp Nhị, trong lòng ngăn không được chua xót.
Nguyên lai là do cha mẹ chuyện tình làm con cái khó xử, như vậy làm cho người làm cha làm mẹ vừa xấu hổ vừa đau lòng.
"Kia phải chuyển trường sao?" Ngải Dĩ Tình hỏi Diệp Nhị — nàng lựa chọn tôn trọng quyết định của con cái.
"Vì cái gì muốn ta chuyển trường? Không cần!" Diệp Nhị kiên định nói, "Ta cái gì cũng chưa có làm sai, không cần tránh né".
Ngải Dĩ Tình ôn hòa vuốt ve mái tóc của nữ nhân, trong lòng ít nhiều có điểm bất đắc dĩ. Đại nữ nhân thông mình đã có điểm tà khí, Nhị nữ nhân quật cường lại thật mạnh, còn lại đệ đệ muội muội của chúng không một ai có thể làm cho người ta an tâm được.
Sinh con cái nhiều như vậy, rốt cục vẫn là phúc hay là họa đâu?
Trong phòng mẫu thân đi ra tâm tình của Diệp Nhị thật không tốt, không nghĩ trở về phòng, nên ngồi ở trên cái ghế nhỏ màu trắng trong hoa viên nghỉ ngơi. Quản gia thấy nàng đi tới nói:
"Đại tiểu thư đã trở lại, muốn gặp ngươi".
Diệp Nhị nghe thấy ba tiếng "Đại tiểu thư" liền cảm thấy không được tự nhiên, tâm tình trong lòng lộn xôn cả lên, suy tư một chút liền lắc đầu.
"Nhị tiểu thư không nghĩ tỷ tỷ sao?"
"Không nghĩ." Diệp Nhị không biết tại sao trong lòng sinh tức giận cái gì, lập tức đứng dậy chạy vào tận sâu trong hoa viên.
Hoa viên của Diệp Gia mặt sau hợp với một mảnh đất trồng rau rất lớn. Ngải Dĩ Tình mười bốn năm qua sinh cả thảy chín người con, thân mình đã sớm suy sụp, không ăn được thức ăn không rõ xuất xứ ở bên ngoài. Diệp Thiên vì sức khỏe của thê tử cùng con cái nên đã cho hạ nhân khai phá một mảnh đất trồng rau lớn, bên trong trồng đủ loại rau dưa xanh biếc.
Diệp Nhị biết giờ này ở mảnh đất trồng rau không có ai, nàng không muốn làm cho người khác xem thấy bộ dáng của mình khi đang khóc.
Nàng ngồi xổm bên cạnh mảnh đất trồng ngô nức nở, trong lòng tràn ngập ủy khuất, thời điểm lúc này không thể khống chế được tâm tình của mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Nhị..." Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm Diệp Nhị ngẩng đầu, trời chiều làm nổi bật hình dáng của cô gái đang hướng chỗ nàng đi tới. Ánh mặt trời màu da cam chia cắt hình dáng của cô gái thành hai mảng sáng tối, thân thể gầy yếu của nàng đều đem thực vật cao cao bẻ gãy, gió thổi làm cho tóc nàng phiêu đãng trong không trung. Quanh thân nàng tản mát ra hơi thở của tuổi trẻ, chính là cước bộ kiên định ngữ khí ổn trọng, thiếu một phần ngây ngô ứng với lứa tuổi của nàng.
Cũng có thể nguyên nhân là do nàng mặc váy dài hở bả vai, khoảng cách ngày càng gần làm hiện rõ ràng một gương mặt thật thành thục, thành thục đến xa lạ.
Đây là Diệp Nhất. Diệp Nhị liếc mắt nhìn một cái liền cúi đầu, chỉ nhìn hai tay mình đang đan lại cùng một chỗ.
Nhưng là Diệp Nhất vẫn nhìn đến hai mắt đỏ bừng còn chưa khô nước mắt của muội muội.
Diệp Nhất ngồi xổm trước người Diệp Nhị, chăm chú nhìn mặt nàng một hồi, ôn nhu hỏi nói: "Muội muội ngươi có tâm sự?"
Diệp Nhị không có trả lời.
Diệp Nhất bĩu môi, "A" một tiếng trực tiếp ngồi xuống trước mặt Diệp Nhị. Diệp Nhị tận mắt thấy váy đỏ của nàng bị dính bùn đất, bẩn một mảng lớn.
"Để cho ta tới ngẫm lại, muội muội của ta vì cái gì không vui đâu? Bởi vì thi không đỗ đúng chứ?"
Diệp Nhị không nói chuyện.
"Ai khi dễ ngươi?" Diệp Nhị vẫn là không mở miệng.
"Vậy nhất định là do người trong nhà". Diệp Nhất nói, "Kỳ thật nếu là do người trong nhà lo liệu tốt lắm, không có gì là không thể giải quyết, hoàn toàn không cần phải rơi nước mắt".
Diệp Nhị nghe nàng nói như vậy càng ủy khuất: "Kia mẫu thân vì cái gì không cho ta xuất đầu mà bắt ta chuyển trường? Ta làm cái gì sai sao? Ta cái gì cũng chưa làm sai thì vì cái gì phải nhượng bộ? Ta không cần!" Trong lòng một trận khổ sở cùng phẫn nộ toàn bộ đều phát tiết ra ngoài, đối mặt với vẻ mặt như cũ trấn định của Diệp Nhất khiến cho Diệp Nhị chịu không nổi cảm giác chính mình giống như là diễn viên đang diễn trò khôi hài, trên mặt nàng nóng không chịu được, càng ngày càng không thể kiềm nén, nên đứng dậy bước đi thật nhanh.
"Nếu cảm thấy được chính mình đúng thì kiên trì đi xuống". Đối với bóng dáng của Diệp Nhị thì Diệp Nhất dùng bộ dáng nhất quán bình tĩnh mỉm cười nói với nàng: "Tỷ tỷ vẫn đứng về phía ngươi".
Diệp Nhị dừng bước quay lại xem, Diệp Nhất vẫn như trước ngồi ở chỗ kia, đôi chân nhỏ dài duỗi ra một chỗ, thân ảnh bị ánh hoàng hôn chiếu thật dài, nụ cười của nàng ôn nhu mà kiên định, trong nháy mắt làm cho lòng Diệp Nhị an lòng đi xuống.
"Ngươi vì cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì tin tưởng ta?" Diệp Nhị cũng không biết mình hướng Diệp Nhất rống hay hướng chính mình rống.
"Vậy ngươi liền nói cho ta nghe, ta liền ở trong này nghe". Diệp Nhất liền thu hồi tươi cười, lan tràn trên mặt nàng tất cả chỉ còn vẻ thành thật: "Nói đến ngày mai đều được, nói bao lâu đều được".
Trong ánh mắt Diệp Nhất đã không còn nét lỗ mãng, cao ngạo thường ngày, nàng giờ phút này nghiêm túc giống như một cỗ năng lượng ấm áp trước nay chưa từng có rót vào trong thân thể Diệp Nhị, làm cho nàng muốn phát tiết, muốn hò hét, muốn đem toàn bộ linh hồn của nàng rít gào ra ngoài:
"Ta tuyệt đối! Không cho phép! Có người khi dễ người nhà của ta! Hướng người nhà của ta nói bậy!!!" Diệp Nhị la phi thường lớn tiếng, cơ hồ toàn bộ vườn rau đều có thể nghe thấy thanh âm của nàng. Nàng đem tất cả chuyện phát sinh ở trường học rống lên, không biết rống bao lâu, thậm chí nàng không còn điều khiển được lời nói của nàng, ngay cả chính bản thân của nàng cũng không hiểu mình đang nói gì, một mặt chính là phát tiết. Nhưng Diệp Nhất liền im lặng ngồi ở chỗ kia, còn thật sự lắng nghe, ánh mắt tập trung ở ánh mắt của Diệp Nhị, một khắc đều không có rời đi.
Cho đến một lúc sau Diệp Nhị thấy đầu choáng váng, suyễn khí, thì trong lòng thoải mái rất nhiều.
Diệp Nhất ngồi ở dưới đất ánh mắt chưa có rời quá trên người của Diệp Nhị, Diệp Nhị cũng nhìn nàng, vừa rồi hò hét tốn không ít khí lực của nàng, thế nên nàng có điểm đứng không vững.
"Nhị", Diệp Nhất đứng lên phủi phủi mông, lôi kéo Diệp Nhị bước đi.
"Gì chứ..."
Diệp Nhất quay đầu lại, gió đem mái tóc đen dài của nàng thổi tán loạn, dán lại cả trên mặt, mơ hồ ngũ quan của nàng. Trời chiều đã muốn buông xuống, màu xanh thẫm của trời đêm đã muốn bao phủ, nhưng là trong ánh mắt của Diệp Nhất bắn ra ánh sáng bén nhọn làm cho Diệp Nhị không rét mà run.
"Đi giết chết người dám khi dễ người nhà của chúng ta".
Đó là lần đầu tiên Diệp Nhị biết, nguyên lai một người thời điểm đang lộ ra tươi cười cũng có thể đáng sợ như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhắn lại rất ít đâu. . Đây là vi thục mộc đâu... TvT
Là ta viết đích làm cho người ta gia thực không nói gì sao... ... ... ... Cắn khăn tay ING