Lúc Diệp Nhất tỉnh lại thì viên đạn đã được lấy ra ngoài, nhưng vết thương rất đau đớn làm cho toàn thân bất động chỉ có đôi mắt mới có thể nhúc nhích được.
Diệp Nhị ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn nàng, cũng không nói một lời nào.
"... Vậy đúng thật là ta thắng, phải không..." Thanh âm của Diệp Nhất thật yếu ớt, khóe miệng lại gợn lên một nụ cười thản nhiên.
"Ngươi quá ngây thơ". Giọng nói của Diệp Nhị lạnh như băng, "Ngươi tự làm chính mình bị thương để khiến cho người khác chú ý tới, chuyện ngây thơ như vậy còn tiếp tục phát triển tới mức độ như thế nào mới có thể ngừng lại?"
"Nhị, ngươi không vui sao?"
Diệp Nhị đột nhiên đứng lên, động tác cũng chẳng ôn nhu chút nào, phẫn nộ trong mắt như muốn phun ra lửa thiêu đốt trái tim của Diệp Nhất: "Ngươi có muốn ta vui vẻ sao? Ngươi đã làm chuyện gì để cho ta vui vẻ? Ngươi lại có thể nổ súng bắn người ta một phát rồi lại tự bắn mình bị thương, ngươi có thể làm chuyện như vậy, đến cuối cùng ta cũng không thể nào hiểu được trong lòng ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
"Nàng nghĩ nàng có thể có được sự chú ý của ngươi, ta chỉ muốn dùng phương pháp đơn giản nhất để chứng minh cho nàng thấy ai mới là người mà ngươi quan tâm nhất. Nàng bị trúng ba phát mà ta chỉ mới có một nhưng hiện tại ngươi ở bên cạnh ta cho nên ta mới là người quan trọng nhất của ngươi, không đúng sao? Cho nên... Không cần nói nhiều lắm, ta không muốn phải vì những chuyện vô vị như vậy mà lãng phí quá nhiều tình cảm để dây dưa..." Thể lực Diệp Nhất quá yếu, một câu nói đến khúc sau đều bị đứt quãng, sắc mặt cũng càng ngày càng kém".
"Thật sự rất hoang đường! Diệp Nhất, khi nào mới là điểm cuối cùng của những chuyện kinh thiên hãi tục mà ngươi làm đây... Ta thật sự không thể nào hiểu được ngươi, thật sự!" Diệp Nhị trực tiếp biểu lộ ra ngoài sự phẫn nộ và không biết làm như thế nào của mình, nhưng càng nói rồi sau khi đối mặt với gương mặt càng ngày càng gầy yếu cùng ánh mắt vô tội của Diệp Nhất thì lòng của nàng lại mềm xuống, cũng không thể nào nói một cách cứng rắn hơn nữa, "Ngươi... Ngươi cơ bản không nhất thiết phải tổn thương chính mình như vậy, lòng ta... lòng ta chỉ có mỗi một mình ngươi, ta chỉ nhìn về phía có ngươi, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà ngươi còn chưa hiểu được sao? Nhìn thấy ngươi ngã xuống cả người toàn là máu, ta gọi như thế nào đi chăng nữa ngươi vẫn bất tỉnh... Làm trò trước mặt nhiều người như vậy mặt mũi ta cũng chẳng còn nữa rồi! Ta không muốn như vậy, tình cảm mà trong lòng ta chờ mong không phải như thế. Vì sao chúng ta không thể giống như trước đây trong lòng vui vẻ ở cùng nhau một chỗ? Vì sao hiện tại chuyện tình cảm chúng ta lại nhiều chuyện xảy ra như thế, còn ngươi, càng ngày ta càng không thể nào nhìn rõ ngươi. Có lẽ cho tới bây giờ ta vẫn chưa bao giờ hiểu được ngươi..."
Diệp Nhị ngã ngồi xuống ghế sô pha, hai mắt hồng hồng, lấy bàn tay che lấy nửa khuôn mặt, nghiêng mặt không nhìn Diệp Nhất nữa, nàng sợ rằng nếu như mình còn nhìn nữ nhân kia chỉ sợ rằng không thể kiềm chế được mà khóc mất.
Diệp Nhất mặc áo ngủ rộng thùng thình màu trắng thuần từ trên giường bước xuống dưới, Diệp Nhị nóng nảy: "Ngươi đừng lộn xộn! Coi chừng vết thương của ngươi!"
Trong lòng Diệp Nhất vẫn cố chấp, Diệp Nhị rõ ràng đã che mắt lại rồi – không có cách nào quản nhiều như vậy, quản không được nàng! Nàng là người mà có ai có thể chi phối được đâu chứ?
Cảm giác mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác lan truyền khắp cả người của Diệp Nhị.
Diệp Nhất đi tới trước người Diệp Nhị ngồi xổm xuống nắm lấy tay nàng. Nước mắt của Diệp Nhị nhỏ giọt trên mu bàn tay của Diệp Nhất, trên lông mi thấm đẫm nước mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Ngươi đừng có như vậy nữa được không... Coi như ta cầu xin ngươi..."
Diệp Nhất cười, cười tới mức mệt mỏi nhợt nhạt, nhưng vẫn cười chân thành như vậy: "Nhị, ta đã mơ một giấc mơ, mơ về một buổi tối mùa hè ngươi giận ta, ngươi muốn đi ta giữ chặt ngươi nhưng ngươi lại tức giận. Ta buông tay ngươi ra ngươi cũng không đi, ta chẳng suy nghĩ được gì nhiều liền lập tức ôm lấy ngươi từ phía sau... Ngươi đã hỏi ta rằng từ khi nào ta bắt đầu thích ngươi, có lẽ cũng là từ lúc đó..."
Năm ấy Diệp Nhất mười bốn tuổi, Diệp Nhị mười tuổi.
"Nếu như ta không đi Mĩ quốc, có phải chúng ta sẽ đối diện với chính mình sớm hơn, cùng với nhau ở một chỗ thật tốt đúng không? Có thể con người của ta cũng sẽ không trở nên kì quái như vậy phải không? Ta đã tự hỏi về chuyện này, nhưng mà đến cuối cùng ta phát hiện việc mình đi Mĩ quốc chưa hẳn đã là chuyện xấu. Nhị, ngươi có biết vì sao lúc đó ta phải đi du học ở Mĩ quốc không? Du học chỉ là cái cớ, bởi vì ta đã... giết người".
Diệp Nhị cứng đờ.
"Ta đã giết người, là ba của bạn học ta, nam nhân kia nửa đêm chạy tới phòng ngủ muốn làm chuyện vô lễ với ta. Ta vốn đã có sự phòng bị với hắn, cho nên đã lén trộm một cây súng giấu ở bên người, không nghĩ rằng nó thật sự có tác dụng. Ta giết hắn xong đem thi thể của hắn bỏ xuống lầu, rồi kéo ra ngọn núi phía sau trường học, mang theo một thùng dụng cụ rồi dùng dao, cái đục, và búa ở bên trong để tách rời xác hắn ra".
Đôi mắt của Diệp Nhị còn chưa chớp một lần.
"Không nói gạt ngươi, khi ta làm việc đó trong lòng chẳng có chút áy náy hoặc cảm giác lo lắng sợ hãi gì cả, chỉ cảm thấy sự hưng phấn, thậm chí còn thấy nam nhân kia chết là thích đáng. Bình thường khí lực của ta cũng không nhiều, nhưng lúc tách rời thân thể hắn không biết vì sao cả người lại phát ra một loại năng lượng khác lạ, mà cái loại năng lượng này do chính bản thân ta cảm thấy hưng phấn trước thi thể và mùi máu tanh. Mẹ chúng ta sau khi biết chuyện này suốt đêm đó đã đưa ta đi đến nhà ông ngoại ở Việt Nam, nàng đã sợ ta. Nhị, ta là một quái nhân, không cần ngươi phải nói đâu, có một vài lúc ta biết bản thân mình vì sao lại như vậy. Suy nghĩ của ta, cơ thể của ta đều thuộc một phạm trù kì quái, suy nghĩ của ta không có cách nào giống như một người bình thường đơn thuần nhìn thế giới xung quanh, đối đãi với mọi người xung quanh giống vậy được. Ngươi cũng biết rằng những mưu tính trong lòng ta không thể nào hiểu được đúng không? Nhưng ta không có cách nào để thay đổi, không nắm bắt được, không ngấm ngầm mưu toan thì ta không có cách nào để cảm giác được sự an toàn, ta thích đi chinh phục, thích khống chế, cũng thích được người khác coi trọng.
Thật ra ta đã lợi dụng việc bị bệnh để níu giữ ngươi ở bên cạnh. Ngay từ đầu đơn thuần chỉ là để cho ngươi để ý đến ta nhiều hơn, nhưng bởi vì nhìn ngươi lo lắng như vậy dần dần lại không đành lòng, không nghĩ rằng mở miệng nói càng nhiều thì càng nhiều lời nói dối, bởi vì ngươi là người quan trọng đối với ta, từ lúc nhỏ đã là như vậy. Chỉ cần nhìn thấy ngươi ta đã muốn đến gần ngươi, hôn ngươi, nhưng mà thực tế lại..." Diệp Nhất nắm tay Diệp Nhị càng lúc càng chặt, không muốn buông lỏng dù chỉ một giây, giống như sợ nếu nới tay ra thì người nàng yêu sẽ bỏ đi mất, "Nhưng mà thực tế thì ta lại làm ngươi không vui, thật xin lỗi muội muội, đây thực sự không phải là ý định ban đầu của ta, tận sâu trong lòng ta chỉ muốn mình phải sống thật tốt, muốn cùng ngươi trải qua một cuộc sống bình thường, tất cả những việc ta làm bất quá chỉ là không muốn mất ngươi mà thôi..."
Thật sự Diệp Nhất rất ít khi khóc, nhưng mà sau khi nàng bộc bạch được hết tất cả nội tâm của mình ra thì nước mắt cũng tuôn ra liên tục.
Lòng của Diệp Nhị như bị ngắt nhéo tới mức khó chịu, rất ít khi thấy một Diệp Nhất yếu đuối nhu nhược, những lời nói chân thành như vậy cũng là lần đầu tiên được nghe...
"Nếu không có ngươi, ta không biết ý nghĩa cuộc sống của mình sẽ ở nơi nào nữa. Cho nên đừng chán ghét ta được không? Sau này ta sẽ chịu khó nghe lời của ngươi một chút, được chưa? Đừng có rời xa ta... Nhìn thấy ngươi thực sự giận dữ, ta cảm thấy rất sợ hãi".
Thì ra nữ nhân cao ngạo này, người ở trong mắt những người khác là một nữ nhân không ai có thể sánh kịp nếu như có một tử huyệt duy nhất thì đó phải là muội muội ruột thịt của nàng, chính là Diệp Nhị.
Diệp Nhị cũng không biết rằng bản thân mình đối với Diệp Nhất lại có một ý nghĩa quan trọng đến như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết tỷ tỷ của nàng có thể vì nàng mà chảy nhiều nước mắt đến như vậy.
Liệu có phải bắt đầu từ giờ phút này mới thật sự chính là khúc dạo đầu của 'lưỡng tình tương duyệt' không?
Lòng của Diệp Nhị giống như bị Diệp Nhất làm cho cảm động tới mức long trời lở đất, khó có thể bình tĩnh mất rồi.
Hai nữ nhân hơn ba mươi tuổi ôm lấy nhau trong im lặng nhưng nước mắt lại chảy không ngừng làm mờ đi hết lý trí của đối phương.
Thật ra Diệp Nhất sớm đã quên mất lời của quản gia dặn dò, những lời mà nàng kể cho Diệp Nhị vừa rồi chỉ là sự xúc động chân thành trong phút chốc mà thôi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật có lỗi, này một chương số lượng từ có điểm ít. Cuối tuần ngoạn đắc rất HIGH, Về đến nhà mệt mỏi quá, thật vất vả viết 2000 tự, xen vào sáng mai còn muốn đi mua đồ ăn, lần này đổi mới cứ như vậy đi. . . . . .
Ta tranh thủ mua hoàn đồ ăn buổi chiều trở về càng nhiều điểm nga! ! Ta tranh thủ!