Nạp Lan Yên giơ lên đuôi mắt: “Ôi! Tam gia đang đứng giữ cửa sao?”
Lãnh Thiếu Diệp khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt bắt bẻ nhìn vài lần quần áo lộng lẫy của Nạp Lan Yên: “Trang điểm một chút, miễn cưỡng vừa mắt.”
Nạp Lan Yên cũng không khách khí nhìn vài lần bộ dáng Lãnh Thiếu Diệp mặc quần áo cổ trang, đuôi mắt nhảy lên: “Như nhau.”
Chẳng qua là nàng không thừa nhận cũng không được, Lãnh Thiếu Diệp mặc một thân quần áo màu tím đẹp đẽ quý giá, tóc dài tùy ý xõa trên vai, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt thâm thúy tuấn mỹ, thật sự quá đẹp trai!
Lam Thanh nghe vậy khóe miệng co rút, hai người này nếu chỉ miễn cưỡng vừa mắt, vậy những người khác làm sao sống?
Tầm mắt vừa chuyển, Lam Thanh thấy một tên thị vệ bưng thuốc đi đến: “Vương Gia, Vương Phi, thuốc sắc xong rồi.”
Vẻ mặt Lãnh Thiếu Diệp nhất thời trầm xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn Lam Thanh cùng thị vệ vừa bưng thuốc đến.
Lam Thanh cùng tên thị vệ đồng thời rùng mình, nhưng vẫn kiên trì bưng thuốc đến.
Nạp Lan Yên tiến lên nhận chén thuốc, khoát tay với Lam Thanh cùng tên thị vệ: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Hai người giống như nhặt được đại xá (ơn lớn), thi lễ với Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên, nhanh chóng rời đi.
Nạp Lan Yên đặt chén thuốc dưới mũi ngửi, sau đó lại lấy ra một cây ngân châm từ trong tay áo thử độc. Sau khi nàng xác định không có vấn đề mới đưa thuốc đến trước mặt Lãnh Thiếu Diệp: “Ngươi tự uống hay là để ta cho ngươi uống?” (chu choa, Yên tỷ chu đáo thể, mà tỷ định cho ca uống thế nào *cười gian*)
Lãnh Thiếu Diệp nhìn nước thuốc đen thui nồng nặc, cau mày, nhếch môi mỏng trừng mắt nhìn Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên đưa tay vén mấy sợi tóc bay tán lạn phía trước ra sau tai, ngón giữa kẹp một cây ngân châm tỏa ra hàn quang chói mắt, cong mắt nói: “Ngươi nếu muốn chết, ta không ngại cho ngươi trực tiếp phát độc sớm một chút, nói không chừng có thể trở lại Trung Hoa đó. Tam gia, ngươi thấy đề nghị này thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Khóe mắt Lãnh Thiếu Diệp hơi giật giật, cắn chặt răng, thô lỗ vươn tay đoạt chén thuốc: “Gia tự uống.”
Nạp Lan Yên khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn Lãnh Thiếu Diệp, giương cằm lên, ý bảo hắn nhanh chóng uống thuốc.
Lãnh Thiếu Diệp hung hăng nhìn chằm chằm chén thuốc trên tay, ánh mắt kia thật giống như đang nhìn kẻ thù, khó khăn đưa đến bên miệng lại không thể mở miệng, mùi vị gay mũi kia đập vào mặt làm cho hắn muốn ngay lập tức quăng chén thuốc đi.
Đúng lúc này, Nạp Lan Yên đột nhiên tiến lên, thân thủ cực nhanh, một tay mạnh mẽ chế trụ cằm của hắn, một tay bưng chén thuốc liền rót xuống đôi môi kia.
“Phốc… khụ… khụ….” Lãnh Thiếu Diệp bất ngờ bị rót thuốc vào miệng, ừng ực ừng ực nuốt xuống cổ họng, mùi vị khó chịu kia làm cho vị gia này ngay cả tức giận cũng không kịp, chạy đến vịn thân cây đại thụ xoay người nông khan. (@[email protected])
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, cũng là xanh xanh trắng trắng.
Lãnh Thiếu Diệp giận không kiềm chế được, quay đầu nhìn Nạp Lan Yên mang vẻ mặt vô tội, hai con ngươi u ám tràn ngập cuồng phong bão vũ: “Nap. Lan. Yên!”
Chưa từng có ai dám ép hắn uống thuốc, nhất là loại nước thuốc chán ghét này.
Nạp Lan Yên ném một viên mứt quả vào trong miệng hắn, thành công làm cho sắc mặt xanh mét của hắn nuốt lời xuống, bĩu môi cười lạnh nói: “Rống cái rắm! Về sau thuốc này ngươi uống hay không uống tùy ngươi, dù sao người trúng độc cũng không phải ta.”
Lãnh Thiếu Diệp trừng hai mắt, nhất thời không nói gì, mùi vị mứt quả ngọt mà không ngấy trong miệng, dần xua tan vị thuốc làm cho người ta buồn nôn.
Còn có loại cảm giác khó nói thành lời tràn ngập trong tim, không thể nói rõ, có chút kỳ lạ, cũng không cảm thấy chán ghét.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên quay đầu bỏ đi không nhìn hắn, không hiểu sao dâng lên một cảm giác áy náy, nắm tay phải đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng: “Cái kia….”
Nạp Lan Yên vè mặt lạnh nhạt, nói: “Không phải muốn đi phủ Nhị Hoàng tử sao?”
“Ừ.” Lãnh Thiếu Diệp lên tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ: “Cái kia….”
“Vậy còn không mau đi?” Nạp Lan Yên không đợi Lãnh Thiếu Diệp nói xong, trực tiếp đi qua hắn đi ra ngoài cửa.
Không nhìn thấy ánh sáng giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt hồ ly kia, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Diệp ở đằng sau nhất thời đen lại, đứng tại chỗ bực bội trong chốc lát, liền nhanh chóng đuổi theo.
Nạp Lan Yên đưa lưng về phía người nào đó, tâm tình rất tốt giương lên khóe miệng, sinh thời có thể nhìn thấy biểu lộ ấp a ấp úng xin lỗi của Lãnh Thiếu Diệp, thật sự đáng giá!
Trong đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của sư tôn Hỗn Độn: “Đây là đồ tế của bổn tọa?”
Nạp Lan Yên suýt chút nữa ngã ngửa: “Phốc, sư tôn, ngươi suy nghĩ nhiều quá!”
Giọng điệu của Hỗn Độn đại sư vẫn cao ngạo khinh thường như cũ: “Toàn thân người ta chỗ nào cũng mạnh hơn ngươi như vậy, làm sao bổn tọa lại suy nghĩ nhiều quá?”
Khuôn mặt tinh xảo của Nạp Lan Yên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư tôn, rõ ràng là toàn thân đồ nhi mạnh hơn hắn một chút mới đúng.”
Hỗn Độn sư tôn trầm mặc một lúc, nói lời sâu kín: “Đồ nhi, ngươi không nên kiêu ngạo.”
Nạp Lan Yên nghẹn một ngụm máu, thật muốn nổi giận gầm lên một tiếng, nàng không nên kiêu ngạo cái gì? Nàng có kiêu ngạo bao giờ sao?
Lời nói ác độc của sư tôn đột nhiên vang lên làm cho nàng, lảo đảo.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn bước chân có chút lảo đảo của lqđ nàng, đuổi theo một tay khoác lên vai nàng: “Huyết Hồ….”
Vẻ mặt Nạp Lan Yên âm trầm giống như vừa có cơn bão cuốn qua: “Gọi gì?”
Lãnh Thiếu Diệp bị vẻ mặt của nàng làm kinh ngạc, nữ nhân này tức giận như vậy sao?
Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Lãnh Thiếu Diệp có chút mất tự nhiên nói câu: “Thật xin lỗi!”
Nạp Lan Yên nổi giận đùng đùng, ánh mắt lại nhìn thấy vành tai đỏ ửng của người nào đó, tâm tình thế nhưng thay đổi tốt hơn, hắng giọng một cái, vẻ mặt nghiêm túc nghĩa chính ngôn từ (nói lời chính nghĩa) nói: “Xin lỗi ta nhận. Nhưng là ta nhớ lời nói lúc trướ, lần sau còn không tự uống thuốc ta sẽ cho ngươi uống.”
Lãnh Thiếu Diệp cắn răng, làm sao hắn lại quên bản tính lên mặt lên mũi của nữ nhân này, sắc mặt âm trầm tùy thời đều có thể nổi bão.
Nạp Lan Yên nhướng mày nhìn lại, thầy thuốc đối xử với bệnh nhân, nhất là bệnh nhân không nghe lời, khí thể không thể yếu!
“Vương Gia, Vương Phi.” Lam Thanh giống như không nhận thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, vẻ mặt bình tĩnh lqđ nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, bây giờ muốn xuất phát sao?”
Hai người nghe vậy, cùng hừ lạnh một tiếng với đối phương, quay mặt sóng vai nhau cùng đi về phía ngoài phủ.
Lam Thanh ở một bên không nhịn được vui vẻ, Vương Gia cùng Vương Phi nhà nàng đúng là ngây thơ, cũng tuyệt phối vô cùng.
Bên ngoài Chiến Vương phủ, một chiếc xa ngựa màu đen khắc hoa văn hình rồng khảm kim mã đang đỗ. Bên cạnh là một thi vệ mặt lạnh mặc khôi giáp màu bạc, khom người hành lễ: “Vương Gia, Vương Phi.”
“Đứng lên đi.” Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên gật đầu, cùng Nạp Lan Yên lên xe, trong xe đặt hai nhuyễn tháp cùng một bàn trà nhỏ, phía trên bày một bình trà nóng cùng hai chén ngọc tinh xảo, thật ấm áp thoải mái dễ chịu.
Nạp Lan Yên dựa lưng vào nhuyễn tháp, che miệng ngáp một cái, trong mắt hiện lên hơi nước.
Nàng từ chỗ sâu nhất trong sơn mạch đi suốt đêm trở về, đến bây giờ còn chưa kịp nghỉ ngơi.
Lúc này nằm trên nhuyễn tháp mềm mại thoải mái dễ chịu, ngăn không được cơn buồn ngủ. Nạp Lan Yên giương mí mắt: “Ta ngủ một lát, đến nơi gọi ta.”
Lãnh Thiếu Diệp nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nạp Lan Yên, không khỏi nhíu nhíu mi, lấy ra hộp quẹt từ một bên đốt ấm lô, lúc này mới dựa vào nhuyễn tháp cầm tư liệu xem xét.
Đối mặt với đám ‘huynh đệ’ kia, cũng không thể buông lỏng cảnh giác.