• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nạp Lan Yên ngơ ngác ngồi dưới đất, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đã không còn một chút kiêu ngạo tùy hứng từ trước đến nay.

Trong đầu chỉ có một giọng nói lặp đi lặp lại không ngừng.

Bị hôn.

Bị nam nhân trước mặt này hôn.

Bị đối thủ một mất một còn trước mặt này hôn.

Chuyện này rất kỳ lạ, kỳ lạ hơn nữa chính là thế nhưng nàng không tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ không ngừng lan tràn.

Ê ẩm, chát chát, đau khổ, trướng trướng, lại ngọt ngào.

Nàng cư nhiên lại cảm thấy loại tư vị này cũng không tệ lắm, Nạp Lan Yên hồi phục tinh thần, nghiêng đầu bốn mươi lăm độ nhìn mặt đất, nhất định là nàng điên rồi.

Lãnh Thiếu Diệp thấy động tác liếm môi mờ ám của nàng, đáy mắt xẹt qua tia u ám, hình như có cái gì đó trào dâng.

Lãnh Thiếu Diệp nuốt một ngụm nước bọt, thân thể rời sang bên trái, thân hình cao lớn mặc dù ngồi vẫn có thể che khuất tầm mắt của Nạp Lan Yên, làm cho nàng nhìn mình, môi mỏng khẽ mở, nói: “Nụ hôn đầu.”

Một lần nữa Nạp Lan Yên lại sửng sốt: “…. À?”

Lãnh Thiếu Diệp hơi cúi người, khí thế lại lần nữa tăng mạnh: “Nụ hôn đầu của gia.”

Nạp Lan Yên lập tức có chút suy yếu, không được tự nhiên dịch về sau, kiên trì nói: “Cũng là nụ hôn đầu của ta đó!”

Rõ ràng là nàng bị hôn có được không, nam nhân trước mắt này lại làm ra bộ dáng bị người đoạt trinh tiết là sao?

Lãnh Thiếu Diệp lại tiến lên từng bước: “Phụ trách.”

Nạp Lan Yên lại lui về sau mấy bước, trợn to mắt: “Cái quái gì vậy?”

Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Phụ trách!”

Nạp Lan Yên lập tức nổi giận, túm cổ áo người nào đó, nổi giận dùng dùng nói: “Con mẹ nó người bị cường hôn là ta không phải sao? Phải phụ trách cũng là ngươi phụ trách ta có đúng hay không?”

Lãnh Thiếu Diệp vẻ mặt chính khí nghiêm nghị: “Được!”

Nạp Lan Yên sửng sốt: “À?”

Đôi con ngươi đen thâm thúy sắc bén của Lãnh Thiếu Diệp lộ ra mấy phần ý cười, đầu ngón tay thon dài nâng cằm của nàng, lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Từ nay về sau, toàn thân cao thấp từ trong ra ngoài cả trái tim của ngươi, gia đều phụ trách!”

Nạp Lan Yên trừng mắt, rồi lại cảm thấy thú vị: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi là đang thổ lộ với ta?”

Lãnh Thiếu Diệp khoát tay lên vai nàng, con ngươi đen thâm thúy lộ ra tình cảm nóng bỏng, đưa một ngón tay che môi nàng, nói: “Hồ Ly, ta không ép ngươi đáp ứng ngay bây giờ, cứ suy nghĩ thật kỹ.”

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, mà trong lòng bàn tay giấu dưới váy dài đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Lãnh Tam gia không sợ trời không sợ đất, giờ phút này chỉ sợ nữ nhân trước mặt nói ra hai chữ ‘từ chối’.

Cho nên, dứt khoát không cho nàng nói thêm gì nữa.

Lãnh Thiếu Diệp trước mặt, ánh mắt tràn đầy lửa nóng, nhưng ngón tay lại giống như môi hắn, lành lạnh.

Nạp Lan Yên khiếp sợ, làm sao nàng Tam gia sẽ thổ lộ với mình?

Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Lãnh Thiếu Diệp ở kiếp trước, đó là một lần nàng thực hiện nhiệm vụ vô tình làm lộ tung tích, cùng đồng bạn chia đường chạy trốn sự truy đuổi điên cuồng của cảnh sát hình sự quốc tế.

Người phụ trách truy đuổi nàng chính là Lãnh Thiếu Diệp.

Lúc đó, Tam gia đeo kính đen, khóe miệng cười vô lại, đúng là lúc tuổi trẻ tùy ý, không chút để ý huýt sáo, vẻ mặt vừa khinh thường vừa trào phúng nhìn Nạp Lan Yên, toàn thân đều tỏa ra hơi thở không đứng đắn.

Rõ ràng là một lần truy đuổi sống chết, lúc đo lại làm cho Tam gia phấn khích giống như đang đua xe.

Năm đó Nạp Lan Yên trải qua hai năm dài đằng đẵng trong thời khắc sinh tử, liếc mắt nhìn biểu tình khinh thường lại trào phúng kia của Lãnh Thiếu Diệp, nhịn không được muốn dạy cho tiểu tử này một bài học.

Sự thật chứng minh, năm đó Tam gia đúng là tuổi trẻ khinh cuồng, nên suýt chút nữa bị Huyết Hồ bắn một phát súng vào đầu.

Từ đó về sau, Nạp Lan Yên thật lâu chưa gặp lại Lãnh Thiếu Diệp, cũng chưa bao giờ để ý qua, dù sao năm đó đối với nàng Tam gia chỉ là một người khách qua đường trong cuộc truy đuổi sinh tử nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Lần thứ hai gặp mặt, là hai năm sau.

Nạp Lan Yên một phát súng xử lý xong mục tiêu của nhiệm vụ, một giáy sau lại bị người chĩa súng vào ót.

Đó là lần đầu tiên Nạp Lan Yên tung hoành trong giới linh đánh thuê 4 năm bị người dùng súng chỉ vào đầu.

Lúc quay đầu lại, thấy một đôi mắt lạnh như băng làm người ta sợ hãi, lúc ấy trong lòng nàng còn huýt sáo, thật đúng là một đôi mắt xinh đẹp.

Người chỉ súng vào đầu nàng là một thanh niên nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, đường cong lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lùng, hình dáng rõ ràng, ngũ quan (*) sâu sắc, nhất là đôi mắt lăng lệ ác liệt (sắc bén) khiếp người kia.

(*) ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình.

Khóe miệng thanh niên nhẹ nhàng nhếch lên, nở nụ cười khinh thường trào phúng có chút quen thuộc: “Huyết Hồ, sau hai năm thân thủ thụt lùi thật nhiều.”

Nạp Lan Yên đột nhiên nhớ tới trương dương công tử ca suýt chút nữa bị nàng một súng đưa về tây thiên (**), bị súng chỉ vào đầu cũng chỉ nhún vai, chậc chậc lên tiếng: “Không nghĩ tới hai năm không thấy, suýt nữa không nhận ra. Xem ra năm đó khẩu súng kia có ảnh hưởng rất sâu sắc đến cậu.”

(**): ý chỉ chị suýt nữa bắn chết anh á. (Đang nghĩ về lúc ở hiện đại nên mình để xưng hô là cậu).

Nếu không phải chàng trai này nói ra, nàng thật sự không thể liên tưởng người con trai lạnh lùng thuần thục trước mặt với vị công tử kia.

Sau đó thì sao?

Sau đó Nạp Lan Yên bị thanh niên giam ở Hoa Hạ, sau đó nữa chính là một loạt thẩm vấn cùng đánh ‘thái cực’, cuối cùng ký một bản hiệp định có lợi, nàng liền trở thành một người ngoài nhân viên bước ra khỏi nhà giam.

Cũng biết thanh niên kia có thân phận vô cùng tôn quý.

Ba năm tiếp đó, nàng cùng Lãnh Thiếu Diệp giống như trở thành một đôi oan gia không chết không ngừng.

Mỗi khi nàng làm nhiệm vụ, tên kia liền chạy đến ngăn chặn.

Mỗi khi hắn có nhiệm vụ, nàng cũng chen vào hai chân để cho nam nhân kia không thể dễ chịu.

Tranh giành, đấu đá, cũng thành thói quen.

Cho đến lần bọn họ đua xe đuổi bắt, lại xuất hiện cảnh Sao Băng rơi xuống không bình thường, cho đến khi Lãnh Thiếu Diệp nghiêng thân bảo vệ.

Lúc Sao Băng rơi xuống, cảm xúc bị một cái ôm ấm áp gắt gao bảo vệ dưới thân, đến bây giờ nàng vẫn không quên.

Ngoài ý muốn nàng xuyên vào một cô gái cùng tên cùng dung mạo ở dị giới, trong lòng không phải không kinh sợ, nhưng may mắn là nam nhân trước mặt này cũng ở đây.

Rơi vào trần pháp, là lần thứ hai Lãnh Thiếu Diệp nghiêng thân bảo vệ.

Nạp Lan Yên không biết cảm giác của nàng đối với Lãnh Thiếu Diệp có phải là tình yêu hay không, nhưng có một điểm nàng hiểu rõ.

Nàng không cách nào tưởng tượng người nam nhân bên cạnh mình sẽ biến mất không thấy, giống như trong nháy mắt nhìn hắn nhắm chặt hại mắt, trái tim như bị ai đó cầm dao hung hăng đâm vào, đau đến mức không thể hít thở.

Nạp Lan Yên nghĩ, nếu không thể để hắn rời đi, vậy thì dứt khoát giữ chặt bên người đi!

Thu lại tất cả suy nghĩ, trong đôi mắt hồ xinh đẹp của Nạp Lan Yên loại bỏ đi sự mờ mịt, lộ ra một vòng hào quang kinh diễm, tay ôm lấy cổ hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thùy của Lãnh Thiếu Diệp, gằn từng tiếng nói: “Lãnh Thiếu Diệp, nếu ngươi dám phụ ta, ta nhất định sẽ kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK