• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió thu khẽ thổi, ánh trăng sáng soi.

Trong phủ Tam Hoàng tử, mười người nam nữ trẻ tuổi lịch sự tao nhã ngồi vây quanh trong đình viện, nói cười thản nhiên, vô cùng náo nhiệt.

Ba!

Đột nhiên tiếng một ly trà vỡ vụn chói tai làm cho không khí náo nhiệt trong đình viện bị cắt đứt, mọi người nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy Nạp Lan Lâm vẫn vô cùng yên tĩnh từ lúc tới đây đến giờ há miệng run rẩy chỗ cồng hình vòm của đình viện, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập hoảng sợ: “Ngươi…. Ngươi….”

Ừ? Đám nam nữ trẻ tuổi nghi ngờ nhìn theo ngón tay của Nạp Lan Lâm, lập tức sửng sốt….

Chỉ thấy hai bóng dáng đang cùng nhau đi tới, vừa mới bước vào cổng hình vòm.

Nam nhân đi bên trái mặc một thân quần áo màu đen tôn quý, khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ không tỳ vết giống như điêu khắc, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy lạnh như băng không một chút gợi sóng, tuấn mỹ vô song, lại lạnh giống như hàn băng.

Ở bên cạnh hắn một cô gái mặc một thân váy dài màu đỏ rực rỡ, làm nổi lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt luân, một đôi mắt hồ bễ nghễ như vương giả nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt kia quả thật cuồng vọng đến cực điểm.

Một thân đen lãnh khốc, một thân lửa đỏ liều lĩnh.

Một tuấn mỹ vô song, một khuynh thành tuyệt diễm.

Dung nhan Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp đẹp đẽ toàn bộ Liệt Diễm quốc ai cũng rõ ràng, mà hồng y nữ tử bên cạnh hắn rực rỡ chói mắt làm cho người ta không rời mắt được….

Không phải là tiểu thư si ngốc nổi tiếng cả nước sao?

Mặc dù bệnh ngu dại khỏi hẳn, cũng sẽ không nên trở nên phi phàm như thế chứ?

Trong lòng mấy người nào đó xẹt qua một cảm xúc không rõ, chỉ kém ngẩng mặt lên trời mắng một tiếng con mẹ nó đang trêu đùa bọn họ sao?

Lúc trước có thể thúc đẩy hôn ước này, có thể nói là không thể bỏ qua công lao của những người ở đây, chính bởi vì trong tay Lãnh Thiếu Diệp cầm quá nhiều quân quyền, nhiều đến mức bọn họ sợ hãi đối phương sẽ lại cưới một nữ nhân lợi hại.

Cho nên bọn họ vội vàng gả vị tiểu thư si ngốc này cho Lãnh Thiếu Diệp, mà bây giờ nhìn một đôi bích nhân chói mắt này, mấy vị ‘huynh đệ’ chỉ hận không nỡ đánh mình mấy quyền, đâu chỉ dùng một chữ hối hận mà có thể hình dung.

“Là ngươi, làm sao có thể là ngươi?” Nạp Lan Lâm run run đứng lên, khuôn mặt không thể tin nhìn Nạp Lan Lâm. Vì người này, nửa tháng nay nàng sống trong gia tộc giống như một năm, cứ nghe người ta nói cao thủ ngày ấy là đường muội Nạp Lan Yên, nhưng làm sao nàng có thể tin tưởng.

Nạp Lan Yên vẫn luôn bị nàng khi dễ, làm sao có khả năng sau khi gả cho người khác lại biến thành vị cao nhân thần bí kia?

Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy nàng cùng Lãnh Thiếu Diệp đi tới, Nạp Lan Lâm chỉ cảm thấy hoang đường, buồn cười, không thể tin, chuyện này…. Làm sao có thể?

Ánh mắt lạnh thấu xương của Lãnh Thiếu Diệp bỗng nhìn Nạp Lan Lâm: “Ngươi có bất mãn gì với Vương Phi của bồn vương?”

Khó chịu.

Ngay từ đầu Lãnh Thiếu Diệp đã không thoải mái nay đã chuyển thành vô cùng khó chịu, dù sao nữ nhân trước mặt này rất không vừa mắt, chỉ chỏ cái gì? Đường đường là lão đại giới lính đánh thuê, là đối thủ duy nhất Lãnh Thiếu Diệp hắn thừa nhận, nữ nhân này cũng có thể dùng tay chỉ mặt sao?

Chỉ một ánh mắt, Nạp Lan Lâm lại cảm giác như bị người bóp cổ, một cổ hàn khí chạy dọc sống lưng, cả người giống như bị đẩy vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thì thào mấy tiếng lại một chữ cũng không thể phun ra.

Nạp Lan Yên nhìn bóng lưng lạnh lùng của người nam nhân đứng chắn trước mặt, ánh mắt trong chớp mắt có chút đờ đẫn. Nàng không nghĩ tới ở chỗ này gặp Nạp Lan Lâm, càng không nghĩ tới Lãnh Thiếu Diệp sẽ đứng ngăn trước người nàng, thân hình cao lớn bảo hộ nàng ở sau lưng.

“Ha ha, Tam đệ lần này đến quá muộn, nên phạt, nên phạt.”

Một giọng nói sang sảng phá vỡ bầu không khí hít thở không thông, chỉ thấy một nam nhân khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn thân mật vẫy tay với hai người, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời lqd: “Tam đệ, tam đệ muội, mau đến đây ngồi, hôm nay sẽ không thoát bị phạt rượu.”

“Đại ca.” Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên lên tiếng, hơi thở lạnh như băng quanh thân dần tản đi, vừa đúng lúc thấy Nạp Lan Yên đang sững sờ, đáy mắt hiện lên một vòng ánh sáng xấu xa, Huyết Hồ, ngươi đây là tự mình đa tình sao?

Nạp Lan Yên từ trong hoảng hối hồi phục tinh thần, ở góc độ đám người kia không nhìn thấy hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thiếu Diệp một cái, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, tự mình đa tình cái rắm, ngược lại là lqd Tam gia ngươi ăn no rảnh rỗi xen vào việc của người khác.

Tâm tình Lãnh Thiếu Diệp trong nháy mắt chuyển biến tốt, nhếch nhếch đuôi lông mày, gia chính là nhìn nữ nhân kia không vừa mắt, muốn giáo huấn, có ý kiến?

Nạp Lan Yên nhe răng với người nào đó, vậy ngươi cứ dùng sức giáo huấn đi….

Lãnh Thiếu Diệp lười biếng cười, hiện tại gia chẳng muốn giáo huấn.

Nạp Lan Yên cắn răng cười lạnh, tiện nhân đều có trời phạt.

Lãnh Thiếu Diệp cười vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, trời không phạt ngươi gia đến trị.

Nạp Lan Yên nhất thời á khẩu, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nam nhân ác liệt nào đó.

Vì thế Tam gia vốn không vui từ xe ngựa trở nên vui vẻ, thoải mái, toàn thân khó chịu đều bị tâm tình tốt rầm rập tiêu diệt.

Quả nhiên, sự vui vẻ của hắn phải bắt nguồn từ sự kinh ngạc con hồ ly này.

Lãnh Thiếu Diệp ý vị thâm trường nhìn một đám huynh đệ cũng không phải đáng ghét như vậy, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ bé của Nạp Lan Yên, Tam gia bước đi thảnh thơi dắt Nạp Lan Yên đến chỗ trống bên trên song song ngồi xuống, sau đó lqd nhìn hai nam nhân trẻ tuổi trước mặt, thản nhiên nói: “Đại ca, Nhị ca, trên đường xảy ra một số việc làm chậm trễ.”

Người được gọi là đại ca đúng là nam nhân tuấn mỹ, Đại Hoàng tử của Liệt Diễm quốc, đương kim Thái tử điện hạ - Lãnh Thiếu Lân.

Mà nam nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn mặc một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, đẹp đẽ thanh nhã, khuôn mặt như vẽ, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như trích tiên, chính là Nhị Hoàng tử - Lãnh Thiếu Khuynh.

Nạp Lan Yên lần đầu nhìn thấy người có khí chất sạch sẽ như vậy, lại nhìn phong cảnh trong phủ, giống như tranh vẽ, đẹp mắt đến cực điểm.

Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, đưa tay lấy một đĩa tuyết vân cao đặt trước mặt Nạp Lan Yên, tận lực hạ thấp giọng nói trầm thấp mà ôn nhu: “Yên nhi, trước ăn một chút điểm tâm lót bụng.”

Nạp Lan Yên lập tức giống như gặp quỷ hung hăng rùng mình, da gà da vịt toàn thân đều nổi lên, hôm nay Lãnh Thiếu Diệp ra ngoài không có uống thuốc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK