(*) Không dễ dàng hứa hẹn với người khác, cho nên sẽ không phụ sự hi vọng và tín nhiệm người khác đối với ta. Đối với người khác hứa hẹn, ta sẽ tận lực không để trong lòng, thời thời khắc khắc ghi nhớ, như vậy lúc người khác không thực hiện lời hứa, ta cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
“Ta tin ngươi.” Nạp Lan Yên nhìn Lãnh Thiếu Diệp, gằn từng tiếng rõ ràng: “Ngươi cũng không được phép không tin ta.”
Lửa giận u ám trong mắt Lãnh Thiếu Diệp biến mất hết trong nháy mắt, bàn tay to ôm người vào trong ngực, thật sâu ngửi mùi thơm ngát phát ra từ cơ thể nàng, trong lòng chưa bao giờ thấy thỏa mãn như thế: “Nặc bất khinh hứa, ngôn bất tương phụ (Một khi đã hứa, sẽ không cô phụ). Vợ, ta chưa bao giờ không tin ngươi.”
Nạp Lan Yên vùi trong ngực hắn, mím môi nở nụ cười.
Chỉ là Tam gia lại nói: “Gia chính là không thích bọn họ kề cận ngươi.”
Hơn nữa tiểu Phượng Vũ cả ngày có ý đồ đào chân tường, lại còn Nhị Khuyết trước giờ hắn coi là mục tiêu cuối cùng trong những đối thủ một mất một còn, còn có Hỏa Ly và đại phì điểu có ý đồ không tốt kia.
Tóm lại, Tam gia cũng không biết, đối với Hồ Ly, dục vọng độc chiếm của mình đã phát triển đến một trình độ vô cùng khủng bố.
“Về nhà.” Nạp Lan Yên cầm tay Tam gia, đôi mắt cong cong cười nói: “Ở đây nữa cũng không có tác dụng rồi.”
Hai chữ ‘về nhà’ này chạm đến sâu trong tâm khảm của Tam gia, sau khi vương phủ nhà mình cải tạo, vợ còn chưa thấy qua đâu, đảm bảo Nạp Lan Yên thấy sẽ kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).
“Ta cũng muốn về nhà.” Bách Lý Phượng Vũ nghe được hai chữ ‘về nhà’ liền ném tất cả mọi thứ ra sau đầu. Tuy rằng nơi này làm cho nàng trưởng thành không ít, nay đã đả thông sáu nhánh linh mạch, nhưng nàng thật không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa!
Nạp Lan Yên đi đến bên người Bách Lý Phượng Vũ, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nha đầu, nhếch môi cười: “Đi, tỷ mang ngươi về nhà.”
“Đợi một chút………”
Hỏa Ly nhảy ra từ trong đống nham thạch, xoay người rơi trên vai Nạp Lan Yên, hai móng vuốt nắm chặt quần áo của nàng: “Ta muốn đi theo ngươi!”
Đại phì điểu Liêu ca biến thành con chim nhỏ lớn bằng bàn tay bay đến đậu trên một bên vai còn lại của Nạp Lan Yên, giọng nói vẫn lộ ra một cổ nhộn nhạo như cũ: “Tiểu mỹ nhân, nhờ ngươi ta mới đột phá thành công, còn chưa có báo ân đâu.”
“Rống….” Đại hắc ngưu mới bò ra từ biển lửa, khoan thai đến chậm vội chạy nhanh đến bên người Nạp Lan Yên. Hỏa Ly lão đại đi nơi nào nó phải theo tới đó. Nếu Hỏa Ly lão đại muốn đi theo nhân loại này, vậy hắn cũng tạm thời buông xuống ân oán với nàng!
Nạp Lan Yên nhìn hai con thú tinh xảo xinh đẹp một trái một phải trên vai mình, lại nhìn dáng vẻ đại hắc ngưu như thủ hộ giả (người bảo vệ) bên người, đáy mắt lưu chuyển ánh sáng, khóe miệng vẽ ra một độ cong giảo hoạt: “Các ngươi nhất định muốn đi theo ta?”
Hỏa Ly dùng móng vuốt xinh đẹp vuốt bộ lông của mình: “Dù sao trong vòng mười năm tới ta cũng không thể về nhà, liền để cho ngươi vinh hạnh chiếu cố ta.”
Nạp Lan Yên búng tay lên đầu Hỏa Ly: “Được, ta mang bọn ngươi đi ăn uống vui sướng.”
Một con siêu thần thú kiêu ngạo, một con thánh thú thích đùa giỡn, một con Huyền Linh thú trung cấp thật thà, ba vật nhỏ cường đại này muốn đi theo bên người nàng, làm sao nàng lại có thể không đông ý?
Bách Lý Phượng Vũ há hốc mồm, nàng không biết Hỏa Ly là siêu thần thú trong truyền thuyết, cũng không biết đại phì điểu Liêu ca biến thành con chim đen nhỏ là thánh thú, nhưng chỉ có Huyền Linh thú cao cấp trở nên mới có thể mở miệng nói chuyện.
Mà Huyền Linh thú cao cấp thường kiêu ngạo vô cùng, hơn nữa đối với nhân loại luôn có ý đồ khế ước chúng làm nô lệ, chúng luôn coi là thiên địch (kẻ thù trời sinh). Bách Lý Phượng Vũ còn chưa bao giờ thấy qua Huyền Linh thú cao cấp vội vàng muốn theo bên người đâu.
Bách Lý Phượng Vũ nghĩ đến Tam ca nhà mình vì khế ước với một con Huyền Linh thú cao cấp mà phải trả giá đắt, lại nhìn ba con Huyền Linh thú cao cấp quấn quanh bên người Nạp Lan Yên, không thể không cảm thán một câu…..
Nhân tử đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng! (Người so với người phải chết, hàng hóa so với hàng hóa được ném! Ý nói người nên biết đủ, so trên không đủ, so dưới có dư).
Tiểu Bảo quấn ở trên tay Nạp Lan Yên vừa nhìn về phía ba con thú muốn đoạt chủ nhân với nó, hung hăng nhe răng, vừa đồng tình nhìn tiểu Phượng Vũ bị đả kích, le le lưỡi, an ủi: “Không nên so lực hấp dẫn với chủ nhân ta, sẽ chết người.”
Bách Lý Phượng Vũ nhìn Tiểu Bảo khẽ phun lưỡi rắn nói chuyện, này, này, con rắn nhỏ vẫn luôn cãi nhau với nàng thế nhưng cũng là một Huyền Linh thú cao cấp?
Hơn nữa vừa rồi lại còn an ủi nàng. Rõ ràng là thấy nàng chịu đả kích chưa đủ mới đúng!
Nhưng mà, chuyện này cũng không quan trọng!
Hai mắt Bách Lý Phượng Vũ tỏa sáng, chạy đến phía trước ôm cánh tay Nạp Lan Yên, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào: “Không hổ là bằng hữu mà Bách Lý Phượng Vũ ta vừa liếc mắt đã coi trọng.”
Quả thật là mạnh đến muốn khóc!
Trong lúc đó Bách Lý Phượng Vũ đã không còn sợ cái gì nữa, tay nhỏ nắm thật chặt: “Bằng hữu, ta cũng sẽ trở nên rất mạnh.”
Nàng lần lượt được người bảo hộ sau lưng, giờ phút này đột nhiên nàng hiểu ra rằng nàng cũng có thể bảo hộ bọn họ, người thân của nàng, bằng hữu của nàng, nàng cũng có thể đứng trước mặt bọn họ che gió che mưa đấy!
“Đó là đương nhiên.” Nạp Lan Yên nhướng mày cười tự tin: “Bằng hữu Nạp Lan Yên ta nhận định, làm sao có thể không cường đại?”
“Ừ!” Bách Lý Phượng Vũ nghiêm túc gật đầu, lộ ra tám chiếc răng, tươi cười kiên định mà sáng lạn.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn Bách Lý Phượng Vũ, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng, nhẹ nhàng cười, kéo tay Nạp Lan Yên: “Vợ, đi thôi.”
Tay còn lại của Nạp Lan Yên nắm chặt tay Bách Lý Phượng Vũ, quay đầu nhìn Tam gia: “Còn Nhị Khuyết thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi, Lãnh Thiếu Lân tình nguyện bị thương cũng sẽ không tổn thương Nhị Khuyết.” Lãnh Thiếu Diệp nghĩ đến tình cảnh khi Nhị Khuyết về nhà sẽ phải đối mặt với một đám nữ nhân bưu hãn, giữa lông mày không thể che dấu vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Tam đại gia tộc Liệt Diễm quốc, lần lượt là Cung thị gia tộc, Bách Lý gia tộc, và Nạp Lan gia tộc.
Nếu Bách Lý gia tộc chính là một đám đại lão gia (nam nhân) chống đỡ, thì Cung thị gia tộc đúng là một nử tử gia tộc điển hình. Mà Cung thị gia tộc phát triển có chút giống Dương môn nữ tướng của Hoa Hạ ngày trước.
Mười năm trước, lão gia tử Cung gia và ba người con đều chết trận trên chiến trường. Nạp Lan gia và Cung gia đều mất mấy người, trong đó có cả cha mẹ kiếp này của Nạp Lan Yên, còn có cha mẹ kiếp này của Cung Vô Khuyết.
Mà Cung gia là gia tộc bị tổn thất nhiều nhất, tộc trưởng và ba người con trai không ai sống sót, ngay tại lúc tất cả mọi người đều nghĩ Cung gia sắp sụp đổ, thê tử kết tóc của lão gia tử lại đứng lên.
Cung lão thái thái gần như là lấy thực lực bản thân để ngăn cơn sóng dữ, cứng rắn đánh lui toàn bộ định nhân có ý đồ với Cung gia, dùng thực lực Đại Linh sư cao nhất và sát phạt quyết đoán tàn nhẫn, hoàn toàn làm cho các thế lực đang rục rịch hoảng sợ, ổn định cả gia tộc.
Mà sau khi chuyện này vừa qua không lâu, ba người con dâu Cung gia đều xuất ra khí thế cùng thủ đoạn không hề thua kém nam nhân, tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Cung gia, làm cho Cung gia vốn đang nghèo túng lại một lần nữa tỏa sáng, mười năm sau, không còn ai dám chất vấn Cung gia không người!
Nói đến các nữ nhân Cung gia, không có ai là không kinh khen (sợ hãi + khen ngợi), sống trên đời có thể lấy được một người vợ như vậy, các nam nhân Cung gia đều thật là có phúc.
Mà Cung Vô Khuyết thân là nam nhân duy nhất đời này, trình độ được sủng ái chỉ có hơn chứ không kém Bách Lý Phượng Vũ.
Giọng nói của Tam gia mang theo vài phần cảm thán kể lại lịch sử của Cung gia, một bên Bách Lý Phượng Vũ gật đầu thật mạnh đồng ý: “Chuyện Cung Vô Khuyết được sủng ái không ai không biết, so với ở nhà ta còn khủng bố hơn. Nhưng mà bộ dáng Cung nãi nãi nghiêm túc lên cũng rất dọa người.”
Trong lòng Nạp Lan Yên biết Nhị Khuyết không phải chịu ủy khuất cũng an tâm, chính là nhắc tới tam đại gia tộc liền nhịn không được lắc đầu, thở dài: “Cùng là đại gia tộc ở Liệt Diễm, Bách Lý gia và Cung gia đều rất xuất sắc, thế nào mà Nạp Lan gia trừ bỏ lão gia tử còn lại đều là một đám không biết điều đây?”
“Hứ!” Bách Lý Phượng Vũ không chút che dấu khinh bỉ cùng chán ghét đối với thế hệ cùng lứa của Nạp Lan gia. “Bằng hữu ~ thế hệ cùng lứa với ta của Nạp Lan gia đều là một đám đầu óc bị nước vào, bổn tiểu thư đều khinh thường dùng roi đánh bọn họ! Lại nói, sau khi ra ngoài nhất định là Nạp Lan gia sẽ tìm ngươi gây phiền toái vì Nạp Lan Lâm đấy.”
Bách Lý Phượng Vũ dám đảm bảo ngày đó ngoài bọn họ ra, không có ai biết chuyện Nạp Lan Lâm bị giết, nhưng cha nương Nạp Lan Lâm cũng không phải là người biết phân biệt phải trái, cho dù người không phải là do Nạp Lan Yên giết, bọn họ cũng tính đến trên đầu nàng!
Nạp Lan Yên nhếch miệng, xoa đầu Bách Lý Phượng Vũ: “Tiểu Phượng Vũ, sau khi ra ngoài ngươi sẽ được xem kịch miễn phí.”
Khi nói chuyện, Lãnh Thiếu Diệp đã dẫn bọn họ đến trước cửa động, dừng bước, chỉ nham thạch khổng lồ sừng sững trước mặt: “Vợ, vẫn là dùng trận pháp mở ra lối vào đi.”
“Giao cho ta.” Nạp Lan Yên nói xong nhảy lên đỉnh nham thạch, từ trên cao cố gắng thu hết mười dặm xung quanh vào đáy mắt, không bao lâu liền thấy rõ trận nhãn (điểm mấu chốt của trận pháp), nhẹ nhàng phi thân đến chỗ trận nhãn, chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’ thanh thúy, ánh sáng chói mắt lập tức bao phủ toàn bộ nham thạch, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hình thành một vòng xoáy lớn sâu thẳm, xuất hiện trước mắt mọi người.
Nạp Lan Yên phi thân rơi xuống bên người Lãnh Thiếu Diệp, một tay nắm nắm tay người lớn, một tay nắm tay người nhỏ, trên cổ tay là Tiểu Bảo quấn quanh, trên vai khiêng hai con thú nhỏ, bên người đi theo một con đại hắc ngưu, khóe miệng nâng lên một độ cong thật cao, giống như chiến sĩ thắng lợi trở về, bước đến trước vòng xoáy: “Về nhà!”