“Ô ô ôi! Ngươi trả lại cho gia ôi cái rắm!” Lãnh Thiếu Diệp nhìn người nào đó trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn vô tội, giận cũng không thể đánh, một giây sau liền hóa thân thành rồng lửa: “Vài ngày ta không thấy nhân huynh đã bị thương thành như vậy rồi! Hồ Ly ngu ngốc, ngươi đây là càng sống càng thụt lùi phải không?”
Tam gia mắng, nhưng tay lại dịu dàng ôm người nào đó vào trong ngực, nhìn vết thương ghê người trên lưng Hồ Ly ngu ngốc kia, dường như có một cây đao đang cứa vào trái tim của hắn.
Nạp Lan Yên nhẹ nhàng cầm tay Tam gia, nơi này nóng như vậy, tay Tam gia lại lạnh như băng không có chút độ ấm, nhìn vào mắt hắn, khóe môi mỉm cười: “Không phải ngươi đã đến đây rồi sao?”
Ngươi đã đến, thì tốt rồi.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn Hồ Ly ngu ngốc không chút nào che giấu vui sướng, làm sao còn có thể tức giận, làm sao còn có thể mắng, chỉ còn lại sợ hãi và đau lòng.
Bởi vì Nạp Lan Yên nằm nghiêng trên người Lãnh Thiếu Diệp, nên quay đầu nhìn thấy được hắn, ngón tay nhẹ gãi lòng bàn tay của hắn, nhướng mày, giống như tên vô lại: “Tam gia, xa cách lâu ngày mới gặp lại, còn không mau đến hôn một cái?”
Lãnh Thiếu Diệp giận quá hóa cười, nữ nhân này chỉ biết rõ làm sao bắt được nhược điểm của hắn, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Đợi lát nữa tính sổ với ngươi sau.”
Nạp Lan Yên cảm thấy thỏa mãn nằm trong ngực Tam gia nheo đôi mắt đen, lửa giận của Tam gia đã hạ xuống, cả người liền thấy yên tâm nha!
Lãnh Thiếu Diệp đảo mắt nhìn mấy con Huyền Linh thú đứng ở một bên, dịu dàng trong mắt lập tức biến mất hết, thay vào đó là sự lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm: “Các ngươi tự mình cút đi, hay là để gia đá văng?”
Lúc trước Tiểu Bảo gặp Lãnh Thiếu Diệp luôn giương nanh múa vuốt, giờ phút này lại thành thành thật thật nằm ở một bên, gục đầu xuống, trong đôi mắt thỉnh thoảng lại rơi xuống mấy hạt nước to bằng hạt đậu.
Tiểu Bảo không thích Lãnh Thiếu Diệp, luôn cảm thấy hắn tranh đoạt chủ nhân với mình.
Nhưng giờ phút này, thấy Lãnh Thiếu Diệp xuất hiện, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy thật an tâm. Nam nhân này đã đến, nhất định chủ nhân sẽ không bị thương nữa.
Tiểu Bảo nghĩ như vậy, lại nhịn không được muốn rơi nước mắt. Nó thân là khế ước thú của chủ nhân, sao có thể ngay cả nam nhân này cũng không bằng đây?
Tiểu Bảo sụt sịt mũi, lưu luyến không rời nhìn Nạp Lan Yên, sau khi lấy được nụ cười sáng lạn của chủ nhân, lại nhe răng thè lưỡi cảnh cáo Lãnh Thiếu Diệp, mới đỏ hồng mắt leo ra sau một khối nham thạch trốn tránh.
Nhưng mà Tiểu Bảo thành thật nghe lời, không có nghĩa là những con thú tâm cao khí ngạo khác cũng nghe lời.
Nhất là Hỏa Ly đang ngồi ở trên lưng Nạp Lan Yên bị Tam gia vung tay đánh bay, vốn đã tức giận nay lại còn bị một nhân loại hèn mọn uy hiếp sao?
Hỏa Ly lập tức tức giận đến mức cái đuôi cũng dựng thẳng: “Ngươi dám uy hiếp ta? Thế nhưng ngươi dám uy hiếp ta?”
“Tiểu mỹ nhân là của Liêu ca đại nhân.” Liêu ca di chuyển thân thể mập mạp, kiên định đứng ở bên cạnh Hỏa Ly đại nhân. Người nam nhân này cũng không phải loại thiện lương gì, huống chi hắn lại còn thân tiểu mỹ nhân của nó?! Tuyệt đối không thể tha thứ! Phải kiên quyết không thể lui về phía sau!
“Rống….” Hắc Vương Ngưu dựng đầu heo hự hự đứng dậy từ trên mặt đất, bị nữ nhân bạo lực kia đánh thành cái bộ dáng này làm sao nó có thể không làm gì mà rời đi? Hừ, nằm mơ!
“Xem ra các ngươi lựa chọn con đường thứ hai.”
Môi mỏng của Tam gia kéo ra một nụ cười lạnh, cởi quần áo trải trên mặt đá, cẩn thận đặt Nạp Lan Yên xuống: “Chờ gia thu thập mấy con này, lại bôi thuốc cho ngươi.”
Nạp Lan Yên ho nhẹ một tiếng: “Này, bọn đại phì điểu….”
Ánh mắt Lãnh Thiếu Diệp đảo qua, Nạp Lan Yên thức thời ngậm miệng, lại cho bọn đại phì điểu một ánh mắt tự mình cầu phúc đi.
Điều mọi người nói là tử đạo hữu bất tử bần đạo (*), thật vất vả mới dụ dỗ được Tam gia không tức giận, Nạp Lan Yên không muốn lại khơi mào tức giận của hắn.
(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Ngươi chết không phải ta chết. Ý chỉ người vì lợi ích riêng của mình mà xem nhẹ thứ khác.
“Hừ!” Hỏa Ly ngồi xuống trên đầu Liêu ca, tà nghễ nhìn Lãnh Thiếu Diệp: “Ta muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì.”
Nữ nhân bạo lực kia ở trước mặt Tiểu Bảo giống như gà mẹ che chở gà con cũng thôi đi, dù sao nó cũng là khế ước thú của nàng. Nhưng thế nào mà nam nhân này ở trước mặt nữ nhân kia thì cười tươi như hoa? Ở trước mặt chúng nó sao lại âm hiểm xảo trá mà ngoan lệ như vậy?
Trong lòng Hỏa Ly cực kỳ khó chịu.
Lãnh Thiếu Diệp mặt không chút thay đổi nhìn ba con Huyền Linh thú đang trong tình trạng như gặp kẻ địch mạnh, giữa lông mày lạnh lùng có một cổ khí phách đàng hoàng, chậm rãi nâng tay phải lên, năm ngón tay vẽ ra một luồng ánh sáng chói mắt trên không trung, dùng khí thế như sét đánh quét về phía ba con Huyền Linh thú.
“Tiên Thiên cường giả.”
Hỏa Ly mở to đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, hung hăng nhìn thoáng qua Lãnh Thiếu Diệp, chụp một tát lên đầu đại phì điểu: “Chúng ta tạm rút lui trước.”
Giờ phút này cuối cùng Hỏa Ly cũng nóng nảy bùng nổ, nam nhân này đuổi chúng nó đi thì ra là vì chữa thương cho nữ nhân bạo lực kia, quên đi, nó đại nhân đại lượng, trước hết tạm rút lui.
Đợi nữ nhân bạo lực kia chữa thương xong, nó lại đến tính sổ với nàng!
Trong lòng đại phì điểu biết ba con bọn nó có chênh lệch với Tiên Thiên cường giả, có chút không nỡ nhìn thoáng qua tiểu mỹ nhân nó tâm tâm niệm niệm, gào khóc kêu lên: “Tiểu mỹ nhân, ngươi chờ ta! Chờ nam nhân này chữa thương cho ngươi xong, ta lại đến mang ngươi đi, mang ngươi bay!”
Hỏa Ly cào một móng vuốt lên đầu nó: “Phì điểu ngu ngốc, lại nói nhảm nữa ta lập tức phóng hỏa đốt chết ngươi.”
Đại phì điểu lập tức nước mắt lưng tròng: “Tiểu nhân đi ngay….” Nói xong cõng tiểu Hỏa Ly trên lưng bay về phía đảo nhỏ nơi xa.
Mà Hắc Vương Ngưu….
Lúc Lãnh Thiếu Diệp thả ra uy áp của Tiên Thiên cường giả, đã chạy trối chết.
Nữ nhân bạo lực + nam nhân Tiên Thiên cường giả = tổ hợp nam nữ đáng sợ.
Đối mặt với tổ hợp này, Hắc Vương Ngưu thầm nghĩ ngửa mặt lên trời rống một tiếng, Thần Ngưu làm không được!
Ba con Huyền Linh thú trước sau rời đi, đảo nhỏ đang ồn ào dần yên tĩnh lại, Nạp Lan yên quay đầu nhìn bóng lưng khí phách của Tam gia, mắt hồ xinh đẹp một mảnh trong suốt, tại sao kiếp trước không phát hiện bản chất nam thần của người nào đó?
Tam gia quay đầu nhìn nàng, tóc đen tán loạn trên vai, áo dài màu đen phác họa dáng người hoàn mỹ, biển lửa vô tận sau lưng hắn làm nổi bật dung nhan tuấn mỹ vô song của hắn, giống như thần tiên hạ phàm, soái đến cực điểm!
Nạp Lan Yên không chớp mắt nhìn chằm chằm, khóe miệng nâng lên một nụ cười kiêu ngạo tự hào: “Tam gia, quá đẹp trai rồi!”
Nạp Lan Yên đoán rằng nhất định là lão thiên gia cố ý trừng phạt mình vì kiếp trước không phát hiện ưu điểm của nam nhân này, cho nên bây giờ mới bị hắn sáng chói làm cho mù mắt, loại cảm giác này thật sự là…. Cực kỳ giỏi.
Nếu như là ngày thường, Tam gia nhìn thấy vẻ mặt này của vợ mình, trong lòng sẽ nhộn nhạo.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Hồ Ly ngu ngốc kia, Tam gia đi đến bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực, giọng điệu không tốt nói: “Hiện tại ngươi nhìn có chút khó coi.”
Nạp Lan Yên đang nằm trong ngực Tam gia nghe vậy liền vặn vẹo người quay đầu lại, cười gằn nói: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi nói ta khó coi? Ngươi cũng dám nói ta khó coi?”
Lãnh Tam gia đang đau lòng lập tức chuyển thành tức giận: “Gia không cho phép ngươi lại gặp bọn Hỏa Ly đáng ghét kia!”
Mới được bao lâu lại tức giận giống như bị nhổ lông rồi?
Đối với vợ nhà mình, Lãnh Tam gia đã sớm trông gà hóa cuốc, không đúng phải nói là một cây cỏ trong mắt hắn cũng có thể hóa thành hình người, hắn có thể không trông gà hóa cuốc ư?
Tiểu Bảo cẩn thận từng li từng lí thò đầu ra từ sau tảng đá, nó cảm thấy suy nghĩ của chủ nhân và Lãnh Thiếu Diệp vốn không cùng một đường thẳng.