• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn người thanh niên chớp mắt đã biến thành người qua đường trước mặt, khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ run rẩy, làm bộ nhấc chân, người qua đường giáp Nhị Khuyết bên cạnh lập tức lóe lên, vuốt mũi ngượng ngùng nói: “Lão đại, đi Dẫn Nguyệt các đi, đó là địa bàn của Cung Vô Khuyết.”

“Ừ.” Nạp Lan Yên liếc mắt: “Có trí nhớ?”

Nhị Khuyết ủ rũ gật đầu, đi bên cạnh nàng miệng pi – pô thì thầm: “Thân nhân à, lần đầu tiên thiếu gia ta gặp phải gia tộc cổ quái như vậy! Bữa cơm đầu tiên khi về nhà các nàng không cho ta ăn thịt, di3n~đ@n/l3.quý.d0n vậy mà không cho ta ăn thịt! Còn cố ý gắp thịt để dưới lỗ mũi ta rồi lại lấy đi! Không thể tha thứ, thật sự không thể tha thứ mà! Còn có, ngươi không biết nãi nãi (bà nội) có bao nhiêu dọa người đâu, bà trừng mắt nhìn chân ta đều mềm nhũn, còn có….”

Nạp Lan Yên một đường nghe Nhị Khuyết than thở, hơi gợn lên một chút ý cười, nay Nhị Khuyết ở Cung gia rất tốt, vậy là được rồi.

Nhưng mà làm sao tên này lại càng lải nhải hơn so với trước kia?

Nạp Lan Yên ngồi trong sương phòng ở lầu ba của Dẫn Nguyệt các, nhìn Nhị Khuyết ở phía đối diện còn nói không ngừng, khẽ nhướng mi: “Nhị Khuyết!”

“Có!” Nhị Khuyết lập tức phản xạ có điều kiện đứng dậy trả lời.

Nạp Lan Yên lời ít mà ý nhiều nói: “Ngồi xuống, gọi đồ ăn lên, tám con gà nướng, thứ khác thì tùy, sau đó nghe ta nói.”

Nhị Khuyết chép miệng rồi ngồi xuống một lần nữa, ai oán nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên, quay đầu đối diện cửa kêu to: “Tám con gà nướng, thứ khác như cũ!”

Tùy tùng chờ ngoài cửa không hiểu sao rùng mình một cái, vội vàng đáp: “Vâng, thiếu gia, xin chờ một chút.”

Sau khi hờn giận kêu to, hai mắt Nhị Khuyết sáng lên ghé sát vào Nạp Lan Yên: “Lão đại, nhìn biểu tình ỉu xìu xấu xí của ngươi kìa, nói đi, ai lại muốn xui xẻo?”

Nạp Lan Yên trợn mắt, chỉ vào mũi mình nói: “Nhìn kỹ lại xem, biểu tình và ánh mắt của ta đây cỡ nào chính trực!”

Nhị Khuyết liếc mắt nhìn lão đại nhà mình, nàng có đức hạnh gì hắn còn không rõ ràng?

Nạp Lan Yên rót một ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hỏi: “Ta nhớ Cung gia có hội đấu giá?”

“Đúng. Thiếu gia ta danh nghĩa thì có.” Nhị Khuyết lười biếng ghé vào trên bàn, nghiêng đầu nói: “Lão đại, ngươi muốn bán đấu giá à?”

“Tạm thời không có.” Nạp Lan Yên ý vị thâm trường nhếch miệng, trong con ngươi ba quang lưu chuyển: “Ngày mai chờ tin tức tốt của ta.”

“Hả?” Nhị Khuyết luôn luôn biết tính tình đùa chết người không đền mạng của lão đại nhà mình, di3n~đ@n/l3.quý.d0n nhưng mà ở đại lục xa lạ này hắn vẫn rất tò mò Nạp Lan Yên sẽ đối phó với người Nạp Lan gia thế nào đấy, dù sao nơi này cũng không phải thế kỷ hai mươi mốt bọn họ từng xưng vương xưng bá.

Nạp Lan Yên không đáp mà hỏi ngược lại: “Địa vị của Đan Dược Sư ở đại lục này rất cao?”

“Đâu chỉ là cao.” Nhị Khuyết có được trí nhớ của Cung Vô Khuyết, thân là người cầm quyền hội đấu giá làm sao có thể không biết địa vị của Đan Dược Sư?

Linh Tu Sĩ ở đỉnh thế giới, đúng là đám người tôn quý nhất trên đại lục này.

Mà địa vị của Đan Dược Sư thì tương đương với địa vị của đám Linh Tu Sĩ thông thường, phẩm chất đan dược càng cao Đan Dược Sư càng lấy được nhiều quang vinh và tôn sung.

Nhưng luyện đan có yêu cầu rất cao với thiên phú, đến nay toàn bộ đại lục mới có mười tám Đan Dược Sư lục phẩm trở lên, bất luận đi đến đâu đều là khách quý của các thế lực lớn.

Trên đại lục chỉ có ba Đan Dược Tông Sư, sớm đứng ở vị trí cao nhất, đến nay uy vọng đã cao đến mức không người nào có thể lay động.

Nạp Lan Yên vỗ vai Nhị Khuyết, nhướng mày cười: “Ngày mai ngươi có thể nhìn thấy một Đan Dược Sư mới ra đời.”

“Thân nhân à!” Hai mắt Nhị Khuyết lấp lóe ánh sáng, nắm chặt tay Nạp Lan Yên, hung hăng hít mũi, nước mắt lưng tròng nói: “Ta chờ tin tức tốt của ngươi! Ta chờ tin tức đại phát tài!”

Nhị Khuyết bình sinh không yêu thích gì, yêu nhất nghiên cứu, yêu thứ hai là vơ vét của cải! (lee: hờ, anh này mà còn mấy cái yêu nữa, chắc chớt @@)

Không có biện pháp, ai bảo trình độ phá sản của tiểu tử này cao đến tình trạng làm cho người ta căm phẫn!

Đến nay Nạp Lan Yên vẫn không quên được tâm tình lúc tiểu tử Nhị Khuyết này mua một bộ thiết bị liền tiêu hết tiền làm nhiệm vụ một năm của bọn họ, di3n~đ@n/l3.quý.d0n còn làm như nhặt được chí bảo (vật quý nhất) chạy đến khoe, bọn họ thật muốn một chưởng đánh chết tiểu tử này!

Tục ngữ nói bệnh lâu thành y (bác sĩ), Nhị Khuyết đúng là thiếu lâu thành tài, mũi thính như chó, ở thời khắc trước tiên luôn ngửi được hương vị tiền! (lee: haha, cười chết mất ~~)

“Chờ xem.” Nạp Lan Yên nâng ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong mắt lóe lên tia sáng, nàng chờ người Nạp Lan gia tự mình đến cửa cầu xin nàng.

Sau khi đồ ăn được mang lên, Nạp Lan Yên chia tám con gà nướng cho Tiểu Bảo bốn con, thấy bọn nó ăn hăng hái, đuôi lông mày vẽ ra một vòng vui vẻ, chợt nghe Nhị Khuyết ủ rũ nói: “Lão đại, ngươi cũng cho ta ăn một miếng đi….”

Tiểu Bảo, Hỏa Ly, Liêu ca và đại hắc ngưu đồng thời để gà nướng ra phía sau bảo hộ, đảo mắt hung thần ác sát trừng Nhị Khuyết, muốn giành đồ ăn trên tay chúng nó, nhân loại này muốn chết sao?

Nhị Khuyết cứng ngắc dời tầm mắt, ho nhẹ nói: “Các ngươi ăn đi, các ngươi ăn đi, ta chưa nói cái gì cả.”

Bốn thú nhỏ đồng thời cho vị thanh niên kia một ánh mắt khinh bỉ, quay đầu tiếp tục vui sướng ăn gà nướng.

“Nhị Khuyết, ta về Chiến Vương phủ trước.” Nạp Lan Yên nhanh chóng lấp đầy bụng, đứng dậy vỗ vai Nhị Khuyết, dưới ánh mắt ai oán của thanh niên nào đó nở nụ cười xán lạn: “Nhớ tính tiền!”

Nạp Lan Yên nói xong không đợi Nhị Khuyết trả lời, lập tức xoay người vẫy tay với bốn con thú đang ăn gà nướng: “Chúng tiểu nhân, chạy lấy người.”

Tiểu Bảo và Hỏa Ly ‘bịch’ một tiếng lẻn đến cổ tay và vai Nạp Lan Yên, đại hắc ngưu nện bước ưu nhã theo sau, di3n~đ@n/l3.quý.d0n mà Liêu ca đại nhân lại dùng âm thanh nhộn nhạo huýt sáo với Nhị Khuyết: “Lần sau Liêu ca đại nhân lại đến tìm ngươi ăn gà nướng nha, huynh đệ!”

Nhị Khuyết liếc mắt nhìn Liêu ca một cái, ai là huynh đệ với ngươi hả con chim ngu xuẩn kia?

“Ngày mai gặp.” Nạp Lan Yên bỏ lại ba chữ rồi mang theo bốn con thú thẳng đến Chiến Vương phủ, vừa mới đi đến cửa phủ nghênh diện (nghênh đón trước mặt) chính là một cái ôm thật chặt, tiếng nói trầm thấp thuần hậu vang lên bên tai: “Hồ Ly ngu ngốc, vừa mới tách ra gia đã nhớ nàng rồi.”

Nạp Lan Yên kiễng chân hôn một cái trên miệng hắn: “Tam gia ngoan nha, ta đi làm chính sự trước, buổi tối không cần gọi ta ăn cơm.”

Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày nhìn nàng, chỉ chỉ môi mình: “Hôn lại một cái liền để nàng đi.”

Nạp Lan Yên cũng không cãi lại, đưa tay ôm cổ Tam gia hôn hắn một cái thật sâu, lại hôn một cái trên mặt hắn: “Chờ ta đi ra!”

Nói xong lắc mình thẳng đến bế quan thất ở hậu viện, bế quan thất dùng tinh quặng cao cấp tạo thành chắc trong một thời gian ngắn sẽ không bị nàng phá đổ, thời gian của nàng không nhiều lắm, muốn trước sáng mai luyện chế ra đan dược cao phẩm (phẩm chất cao) đủ để rung động toàn bộ Liệt Diễm, thì không thể trì hoãn từng giây từng phút.

Thanh danh gì đó, nhất định phải một pháo liền khai hỏa! (ý là một lần liền nổi tiếng đó ^_^)

Hỗn Độn đại sư tôn nhìn đồ đệ đâu vào đấy lấy ra đan lô và tài liệu từ không gian giới chỉ, giọng điệu có thêm tán thưởng: “Thất phẩm Tụ Linh đan? Đủ có theo đuổi!”

Nạp Lan Yên mím môi khiêm tốn cười: “Đều là đại sư tôn dạy tốt.”

Hỗn Độn đại sư tôn lập tức cao lãnh (cao ngạo + lạnh lùng): “Trước thử một chút xem rồi nói sau!”

Nạp Lan Yên thu lại tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, dựa theo phương pháp luyện đan đại sư tôn cho từng bước luyện chế Tụ Linh đan, rút ra bài học kinh nghiệm lúc trước, lúc này luyện chế hiển nhiên tốt hơn không ít.

Chỉ là kết quả….

Oanh!

Một tiếng nổ thật lớn ở hậu viện, làm toàn bộ người trong vương phủ chấn động bang hoàng, nhưng sau khi ngươi tới ta lui nhìn thấy Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh ngồi uống trà trước cửa bế quan thất, di3n~đ@n/l3.quý.d0n lại lặng yên không tiếng động lui xuống.

Vương gia đại nhân bách chiến bách thắng nhà bọn họ cũng không sốt ruột, bọn họ sốt ruột cái quái gì?

Nghĩ như vậy, mọi người liền bình tĩnh lại.

Oanh!

Nội tâm bình tĩnh không bao lâu, mọi người lại ngẩng đầu nhìn khói bốc lên trên đỉnh nóc bế quan thất, người người khóc không ra nước mắt nghiêng đầu sang chỗ khác, Vương Phi nhà bọn hắn đang làm gì vậy?

Lãnh Thiếu Diệp ‘răng rắc’ một tiếng bóp nát cái chén thứ hai, lại bình tĩnh cầm lấy cái chén thứ ba tiếp tục uống trà.

Trong bế quan thất đầy bụi đất kia, Nạp Lan Yên lại bò dậy từ đất một lần nữa, vén tay áo lên tiếp tục luyện chế lần thứ ba, trong đầu ngược lại tuyệt không có chút bối rối nôn nóng nào, động tác trên tay vẫn không nhanh không chậm như trước, vừa chăm chú vừa cẩn thận.

Hỗn Độn đại sư tôn càng tiếp xúc với đồ đệ này, trong đầu càng hài lòng, lúc nàng thất bại liên tục chin lần, mắt thấy mặt trời sắp mọc ở phương Đông, đại sư tôn mới miễn cưỡng mở kim khẩu (miệng vàng): “Yên nhi ngu ngốc, còn dùng hảo hầu luyện chế Tam phẩm linh đan đi luyện chế Thất phẩm linh đan, con nói xem con có phải đầu gỗ không?”

Nạp Lan Yên đang chuẩn bị luyện thử lần thứ mười thì động tác trên tay bị kiềm hãm, trong lúc bất chợt sáng tỏ thông suốt, ảo não vỗ ót mình một cái: “Ta đi, như thế nào ta đầu gỗ như vậy?”

Nàng luôn luôn nghĩ có phải trình tự nào chưa đúng hay không, lại không nghĩ tới vấn đề là hỏa diễm!

Nạp Lan Yên hít sâu một hơi rồi đối diện cửa la to: “Hỏa Ly, tiến vào giúp một việc.”

Hảo Ly đang ghé vào bàn ngủ say, trong lúc bất chợt bị Lãnh Thiếu Diệp túm đuôi ném vào bế quan thất, di3n~đ@n/l3.quý.d0n lập tức cái đuôi ôm mông kêu gào: “Ngao ngao, ai dám ném ta?”

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm ôm Hỏa Ly từ dưới đất lên: “Hỏa Ly, ta dùng một chút lửa của ngươi, sau khi xong việc cho ngươi ăn gà nướng, thế nào?”

Hỏa Ly chớp chớp đôi mắt bảo thạch màu hồng: “…. Xong sẽ được ăn gà nướng, xác định?”

Nạp Lan Yên còn nghiêm túc gật đầu, giọng điệu lại trịnh trọng: “Xác định!”

Móng vuốt nhỏ của Hỏa Ly vỗ vỗ ngực: “Dùng lửa đúng không? Chút long thành!”

Lần thứ mười, dươi sự trợ giúp của Hỏa Ly, Nạp Lan Yên thuần thục hoàn thành tất cả trình tự luyện chế Tụ Linh đan, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm đan lô xoay tròn trên không trung, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại.

Sau nửa canh giờ, đan lô bỗng dừng lại giữa không trung, hai mắt Nạp Lan Yên sáng ngời, nín thở mở nắp đan lô, trong phút chốc kim quang bắn ra bốn phía, linh khí từ trong đan lô tràn ra đập vào mặt giống như hạn hán đã lâu gặp trận mưa rào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK