• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêu ca đại nhân vỗ vỗ cánh, tròng mắt xoay chuyển.

Nạp Lan Yên nói xong, quay đầu vỗ xuống bả vai của Nhị Khuyết, cười tủm tỉm nói, “Cho nên không cần làm giống như là đi bãi rác, tiểu mỹ nhân gì đó vẫn có.”

Nhị Khuyết cười hắc hắc, ôm bả vai của Nạp Lan Yên vẻ mặt bỉ ổi hỏi Hỏa Ly: “Tiểu Hỏa, ngươi có biết tin tức bên trong gì hay không? Đến bát quái (giống như tán dóc á) một chút đi.”

Vẻ mặt ý tứ hàm xúc không rõ kia của Hỏa Ly vừa thấy còn có một con đường, đối với Nhị Khuyết từ trước đến nay ham thích bát quái mười phần như thế nào sẽ bỏ qua?

Hỏa Ly liếc mắt nhìn hắn, hừ hừ nói: “Muốn biết? Kêu ta một tiếng tiểu Hỏa ca ca đi!”

“Phốc......” Nạp Lan Yên phun cười ra tiếng, tiểu Hỏa ca ca cái gì, đây thật là lời nói của Hỏa Ly ngạo kiều (kiêu ngạo + đáng yêu) sao?

Nhị Khuyết hậm hực sờ sờ cái mũi, nhìn sang đỉnh động đen thui: “Kỳ thật, bát quái cái gì, ta cũng không phải rất ham thích.”

Trợn mắt nói dối.

Nạp Lan Yên đẩy móng vuốt của Nhị Khuyết ra: “Chú ý dưới chân, lại chạm đến cơ quan tin hay không ta lập tức tiễn đưa ngươi đi phía dưới du lịch?”

“Ngao! Lão đại ngươi không thể đối với ta như vậy!” Nhị Khuyết khoa trương ai oán quái kêu lên, ánh mắt lại nghiêm cẩn trầm tĩnh không ít, bọn họ đã muốn đi gần hai canh giờ rồi, dựa theo dự tính của Hỏa Ly và Liêu ca, hiện tại hẳn là đi được gần một nửa lộ trình rồi, nửa sau mới là đoạn bố trí quan trọng của Địa Tinh tộc.

Quan trọng nhất là, hắn không muốn bị lão đại nhà mình tiễn đưa đến địa ngục du lịch một chút nào!

“Cẩn thận một chút.” Nạp Lan Yên dặn dò một câu, liền tiếp tục đi về phía trước, dưỡng khí trong động đất quá ít, có thể nhanh chóng đi ra ngoài thì vẫn phải nhanh chóng đi.

Nhị Khuyết đi ở bên người Nạp Lan Yên, nhìn sườn mặt nghiêm túc của lão đại nhà mình, nhếch miệng nở nụ cười, hít sâu một hơi thu hồi thần thái bất cần đời, ánh mắt lợi hại không mất ổn trọng quan sát bốn phía động đất, thường thường trao đổi một ánh mắt với Hỏa Ly, Liêu ca.

Lại sau nửa canh giờ, Nạp Lan Yên bỗng nhiên dừng lại bước chân, giơ tay phải lên ý bảo Nhị Khuyết dừng lại, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn bốn phía, ngay cả hô hấp đều thả nhẹ hơn rất nhiều: “Nơi này không quá...... Nằm xuống!”

Phốc! Phốc! Phốc!

Ngay tại trong nháy mắt Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết vừa nằm xuống, đột nhiên theo bốn phía bắn ra vô số mũi tên sát qua đỉnh đầu bọn họ, không chênh lệch một chút nào!

Thẳng đến khi một đợt công kích toàn bộ chấm dứt, Nhị Khuyết lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cái này ngay cả một chút báo hiệu cũng không có.”

Nạp Lan Yên một tay đè lại bả vai của Nhị Khuyết: “Trước đừng đứng lên, hẳn là không chỉ có một đợt công kích này, chờ một chút.”

Nhị Khuyết gật gật đầu, từ trước đến nay cảm giác về nguy hiểm của lão đại nhà hắn đều là rất ngưu bức (đại ý là rất nhạy bén á).

Nạp Lan Yên từ một bên nhặt lên một mũi tên, nhìn đầu mũi tên hiện ra u quang màu xanh biếc kia, hai mắt híp lại: “Quả nhiên là được tẩm độc.”

Nạp Lan Yên dùng đầu ngón tay đụng một chút độc tố trên đầu mũi tên kia, móng tay trắng nhạt lập tức lây dính lên một tầng màu đen, mà độc tố màu xanh biếc kia cũng nổi lên màu xanh đen, Nạp Lan Yên giương lên con ngươi đen, gợi lên một độ cong nguy hiểm: “Nhị Khuyết, đợi lát nữa nhặt một chút đồ chơi này, đến Địa Tinh tộc bồi bọn họ vui đùa một trận thật tốt.”

Cho dù ở chung với lão đại lâu như vậy, Nhị Khuyết thấy một màn như vậy cũng nhịn không được co rút khóe miệng: “Như thế nào thói quen bôi độc trên móng tay của lão đại ngươi còn không có sửa vậy?”

Đã từng bao nhiêu lần sau khi ăn cơm lão đại làm, trực tiếp chuyển nhà đến ở WC đó!

Nạp Lan Yên liếc mắt Nhị Khuyết nhìn một cái: “Cái gì gọi là thói quen? Đó là có thể dễ dàng sửa sao?”

Nhị Khuyết vừa muốn nói gì, ánh mắt liền liếc thấy mũi tên chợt phóng tới, cả kinh nói: “Quả nhiên lại đến rồi!”

Thần sắc Nạp Lan Yên bỗng nhiên biến đổi, một tay nhét Hỏa Ly và Liêu ca vào trong ngực, một tay nắm bả vai của Nhị Khuyết nhún người một chút liền bay đến đỉnh động, thân thể dính sát vào đỉnh động đất.

Ngay sau đó, từng mũi tên từ chỗ cách chóp mũi bọn họ 0,5 cm bắn về phía mặt đất!

Trong chớp mắt, chỗ bọn họ vừa nằm đã biến thành tổ ong vò vẽ.

Nhị Khuyết nhìn hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn kia, yên lặng nuốt nuốt nước miếng: “Lão đại, như thế nào ta có loại cảm giác trộm mộ......”

“Nghĩ quá nhiều.” Nạp Lan Yên mang theo Nhị Khuyết tìm đến địa phương đặt chân an toàn, “Những thứ cơ quan ngầm này, ở trước mặt các tiền bối Hoa Hạ cổ đại chơi đùa cơ quan trận pháp đó căn bản là không đủ nhìn.”

“Đúng thế.” Nhị Khuyết nhún nhún vai, những thứ này đặt ở trước mặt cơ quan trận pháp chân chính, thật sự không đủ nhìn, cúi người xuống tiện tay nhặt lên một mũi tên, “Lão đại, độc do chính bọn họ tạo, đối phó với bọn họ có tác dụng sao?”

“Không có tác dụng.” Nạp Lan Yên thu toàn bộ mũi tên vào trong không gian giới chỉ, “Nhưng mà để cho Tiểu Bảo đi gia công lại là được rồi.”

Giờ khắc này Nhị Khuyết không khỏi rất muốn thắp nến cầu nguyện một chút cho Địa Tinh tộc sắp gặp mặt kia!

Hỏa Ly và Liêu ca nhìn hai người vui mừng thu độc tiễn (mũi tên độc), trên đầu đồng thời chảy xuống ba đường hắc tuyến, nếu thực lấy thứ này đi đối phó Địa Tinh tộc, vậy cho dù Địa Tinh tộc không bị độc chết cũng sẽ bị tức chết đi!

Tân tân khổ khổ (vất vả khổ cực) sắp đặt cạm bẫy không hại được người còn không nói, lại còn bị đồ của mình làm bị thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK