• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có động tĩnh.”

Cách đó không xa có chút động tĩnh, trong con ngươi Nạp Lan Yên xẹt qua một đạo ánh sáng, kéo ống tay áo Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, đi xem?”

Lãnh Thiếu Diệp mấp máy môi mỏng, dừng bước, khó chịu nói: “Không cần nhìn, chính là Bách Lý Phượng Vũ ngươi tâm tâm niệm niệm.”

Ánh mắt Nạp Lan Yên sáng lên, kiễng chân hôn một cái lên mặt người nào đó: “Đừng ghen với tiểu hài tử!”

Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tam gia thoáng mềm một chút: “Vậy đi xem đi.”

Nạp Lan Yên lập tức kéo tay Tam gia chạy về phía phát ra tiếng động.

Nàng và Lãnh Thiếu Diệp đi ra khỏi hang động của mối cái đã là ba ngày sau rồi, trên đường đi ngoài gặp rất nhiều ‘quái thú’, ngay cả một bóng người cũng chưa thấy.

Trong lòng Nạp Lan Yên lo lắng cho Bách Lý Phượng Vũ, kéo Lãnh Thiếu Diệp đang rèn luyện một bên lại để cho Tiểu Bảo tìm hơi thở của Cố Nguyên đan trên người Bách Lý Phượng Vũ.

Cuối cùng cũng để cho nàng tìm được.

Chỉ là, lúc Nạp Lan Yên thấy rõ ràng tình huống Bách Lý Phượng Vũ đang gặp phải, đáy mắt lóe ra một tia tàn ác, vận linh lực xuống dưới chân bay nhanh đi, một cước đạp Nạp Lan Lâm đang giằng co với Bách Lý Phượng Vũ ra ngoài!

“Tiểu Phượng Vũ.” Một tay nàng nắm tay Bách Lý Phượng Vũ, nhìn cả người nàng đều là vết thương hỗn loạn, vết thương bị Nạp Lan Lâm chén mọt nhát trên cánh tay vẫn còn đang chảy máu.

Vẻ mặt Nạp Lan Yên âm trầm lợi hại, không nói một lời lấy ra khăn lụa băng bó vết thương cho Bách Lý Phượng Vũ.

Bách Lý Phượng Vũ đang tức giận cùng sát ý ngay lúc nhìn thấy Nạp Lan Yên lập tức hoàn toàn biến mất. Nhìn vẻ mặt Nạp Lan Yên vô cùng khó coi đang băng bó cho mình, không hiểu sao hốc mắt có chút đỏ.

Giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, gặp được cha nương.

Nạp Lan Yên cầm máu, nhìn tiểu Phượng Vũ hốc mắt phiếm hồng đang cắn môi, thở dài kéo người vào trong lòng: “Không có việc gì rồi.”

Nghe được ba chữ kia, tiểu Phượng Vũ cuối cùng cũng nhịn không được bổ nhào vào trong lòng Nạp Lan Yên, nước mắt xoành xoạnh rơi xuống, giống như thú con trở về nhà khóc nức nở.

Lãnh Thiếu Diệp cố nén xúc động đá văng người trong lòng vợ nhà mình ra ngoài, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Nạp Lan Lâm, hắn cũng biết, lúc trước nữ nhân đáng chết này cũng dám dẫn Ngũ Độc Cự Mãng đến trước mặt Hồ Ly, còn định sau đó đi giết Hồ Ly nhà hắn!

Mà Nạp Lan Lâm bị Nạp Lan Yên đạp một cước bay ra ngoài bốn năm thước, ôm ngực đau đớn cả người run rẩy: “Nạp Lan Yên…. Ta, ta mới là tỷ muội của ngươi.”

Tỷ muội?

Hai từ này vừa nói ra, không chỉ Nạp Lan Yên cười nhạo ra tiếng, ngay cả Bách Lý Phượng Vũ mở mắt to ngập nước liếc kẻ ngu ngốc kia, nữ nhân này đầu óc có bệnh sao?

Nàng ta luôn ước gì Nạp Lan Yên sớm chết đi, ở trong sơn mạch cũng là nàng ta muốn mạng của Nạp Lan Yên, về đến gia tộc truyền ra tin tức của Nạp Lan Yên cũng là nàng ta, hiện tại lại ở đây xưng tỷ gọi muội à?

Nhưng có một người động tác nhanh hơn các nàng, Lãnh Thiếu Diệp bước nhanh về phía trước, một tay bóp cổ Nạp Lan Lâm, khuôn mặt tuấn mỹ như thần tràn đầy sát khí: “Chỉ bằng ngươi cũng dám năm lần bảy lượt khi dễ Vương phi của Bản Vương?”

Cảm giác tuyệt vọng đập vào mặt, Nạp Lan Lâm nhìn nam nhân trước mắt, từ cổ truyền đến cảm giác đau đớn làm cho nàng hít thở không thông, thậm chí không thể suy nghĩ xem đối phương đang nói cái gì.

Hắn muốn giết nàng.

Nàng không muốn chết.

Nạp Lan Lâm giãy dụa kịch liệt: “Buông…. Buông….”

Lãnh Thiếu Diệp lạnh lùng cười, ‘rắc’ một tiếng tháo cằm Nạp Lan Lâm, ném người xuống đất, ngay tại lúc Nạp Lan Lâm cho rằng mình sẽ không sao nữa, trên cổ tay truyền đến một trận đau nhức làm cho nàng không thể chịu nổi, cuối hai mắt đảo một cái lập tức ngất đi.

Lãnh Thiếu Diệp đạp gãy hai chân hai tay Nạp Lan Lâm, hai mắt lạnh lẽo: “Để ngươi ở đây hưởng thụ mấy ngày thật tốt, đợi lúc gia chuẩn bị ra ngoài lại đến tiễn ngươi về tây thiên (ý nói giết NLL ý).”

Lãnh Thiếu Diệp cũng không có cái nguyên tắc gì mà không đánh nữ nhân.

Hơn nữa năm đó còn suýt nữa bị Huyết Hồ vẫn còn nhỏ tuổi bắn vỡ đầu.

Nữ nhân này lại dám đến trêu chọc vợ hắn, vậy phải chuẩn bị tốt tâm lý bị hắn lọa côn đánh chết, cái kẻ vớ vẩn ở đâu cũng dám gây chuyện làm vợ hắn bực mình?

Trút giận cho vợ mình xong, Lãnh Thiếu Diệp quay mặt nhìn sang vợ mình, nhướng mày cười: “Hồ Ly, có phải cảm thấy gia vô cùng đẹp trai không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK