• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lãnh Thiếu Diệp, ngươi nhẹ một chút, ôi đau… này!”

Biết đau còn dám lấy chính thân thể của mình đi ngăn lôi kiếp? Tam gia cười lạnh, động tác bôi thuốc dưới tay không có một chút dịu dàng.

“Ô ô…. Tam gia, ta sai rồi.”

Biết sai còn dám già mồm với hắn lại nói đại chiến ba trăm hiệp với con Hỏa Ly kia? Tam gia mặt không chút thay đổi, động tác tay lại mạnh thêm một chút.

“Hít…. Lãnh Thiếu Diệp, ngươi đây là muốn từ Lưu Manh Trung Khuyển biến thành Hắc Hóa Xà Tinh ư?

….Lưu Manh Trung Khuyển. (con chó trung thành)

….Hắc Hóa Xà Tinh. (con rắn biến đen)

Khuôn mặt tuấn tú của Tam gia biến thành màu xanh lá, cả người tỏa ra khí lạnh có thể đông chết người, hắn biết ngay nếu không thu thập thất tốt Hồ Ly ngu ngốc này có thể lật trời mà!

Nạp Lan Yên đáng thương dựa vào người Tam gia: “Tam gia, dịu dàng của ngươi đâu rồi, nhộn nhạo của ngươi đâu rồi, đột nhiên lại bá đạo dùng cách xử phạt về thể xác của quân nhân với binh lính làm cho nô tỳ có chút chịu không nổi nha!”

Trong lòng Nạp Lan Yên không ngừng kêu khổ, vừa rồi không nên đấu võ mồm ồn ào ầm ĩ một trận với Tam gia, làm hắn tức giận thì thôi đi, nhưng chỉ vì một con Hỏa Ly mà đâm đầu vào bình dấm chua thì không được.

Tam gia ghen rất hung mãnh.

Tam gia biến đen rất hung tàn. (chỗ này lee giải thích chút cho các bạn nha, biến đen ý chỉ trở nên xấu xa ý)

Tam gia vừa ghen vừa biến đen này…. Đâu chỉ vừa hung tàn vừa hung mãnh, một giây hóa thân thành Godzilla(*), vung tay áo liền có thể hủy diệt thế giới!

(*) Godzilla: quái vật trong một bộ phim hoạt hình của Nhật Bản.

Nạp Lan Yên thật cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú bày ra các loại cảm xúc điên cuồng, khoe khoang, tàn khốc, bá đạo, chảnh, xanh mét của Tam gia, hai mắt ngấn lệ lưng tròng nói: “Tam gia, tiểu nhân đau.”

Lãnh Thiếu Diệp đè xuống xúc động muốn ôm người nào đó vào trong ngực mà yêu thương, mặt lạnh hỏi: “Biết rõ sai rồi?”

Nạp Lan Yên gật đầu: “Tam gia thần uy mênh mông cuồn cuộn, tiểu nhân cam tâm cúi đầu!”

Lãnh Thiếu Diệp lại hỏi: “Còn muốn cùng người khác đại chiến ba trăm hiệp hay không?”

Nạp Lan Yên lại gật đầu: “Tam gia thiên thu vạn đại, tiểu nhân chỉ dám ước chiến cùng Tam gia.”

Vết thương sau lưng Nạp Lan Yên có chút nghiêm trọng, cho dù đã bôi thuốc, nhìn qua vẫn có chút dữ tợn đáng sợ.

Ánh mắt Lãnh Thiếu Diệp âm u, không tiếng động thở dài, khoác áo choàng của mình lên người nàng, còn mình thì chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng, động tác nhẹ nhàng đặt Nạp Lan Yên nằm trên lưng mình, không tốn chút sức lực cõng người lên.

Lãnh Thiếu Diệp quay đầu nhìn Hồ Ly ngu ngốc đang ghé sát tai mình, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, dịu dàng cưng chiều trong mắt vốn bị đè nén cũng tràn ra, nhướng mày nói: “Vợ, đi, gia mang ngươi đi nhất thống giang hồ.”

Nạp Lan Yên co rút khóe miệng. Nàng chỉ thuận miệng nói một câu thiên thu vạn đại, Tam gia ngươi có cần phối hợp đến mức nói ra câu nhất thống giang hồ như vậy không?

Tiểu Bảo ‘oạch’ một tiếng hóa thành con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay Nạp Lan Yên, nhẹ nhàng cọ ngón tay chủ nhân, đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy kiên định. Nó sẽ không lại rơi nước mắt, càng sẽ không để chủ nhân bị thương nữa!

Nó còn muốn – bảo vệ chủ nhân!

Giống như lúc chủ nhân không do dự đỡ cho hắn một đạo lôi kiếp kia, chủ nhân của nó dám không để ý mạng sống che chở nó, nó cũng có thể không quan tâm tính mạng bảo vệ chủ nhân!

Từ nay về sau, ai dám động đến chủ nhân của Tiểu Bảo nó, trước hết phải bước qua xác nó.

Lãnh Thiếu Diệp liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, con ngươi lạnh lẽo lộ ra một tia sát ý cùng cảnh cáo.

Còn dám có lần sau, nhất định hắn sẽ ném con Mãng Xà ngu xuẩn này vào địa ngục cải tạo một phen.

Cái gì hắn cũng không sợ, cái gì hắn cũng dám đánh cuộc, nhưng chỉ có Nạp Lan Yên là khác, đó là duy nhất, là niềm tin, là sức mạnh, là nhịp tim, là người quan trọng nhất của hắn.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt âm lãnh rất kiên quyết, ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội này.

Nó sẽ không để chủ nhân nó lại vì nó mà bị thương, tuyệt đôi không thể!

Lãnh Thiếu Diệp kéo ra một nụ cười lạnh, tốt nhất là như thế.

Nạp Lan Yên cắn một ngụm lên vành tai của Tam gia: “Tam gia, không được khi dễ Tiểu Bảo của nhà ta.”

Cả người Lãnh Thiếu Diệp run lên, cảm xúc nóng ướt tê dại lập tức làm cho máu toàn thân hắn xông về bộ phận nào đó, Tam gia cắn răng quát: “Hồ Ly ngu ngốc, đừng cắn loạn gia!”

“Khụ khụ, sai lầm sai lầm.” Nạp Lan Yên ho nhẹ một tiếng, gương mặt trắng nõn nhẹ nhàng nổi lên hai rặng mây hồng. Vừa rồi, thật sự là nàng chỉ thuận miệng cắn bộ phần gần mình nhất của Tam gia, cũng không thể để nàng cắn tóc đi?

Nhưng mà….

Nạp Lan Yên nhìn bên tai phiếm hồng của Tam gia điện hạ, khóe miệng mấp máy, lộ ra một biểu tình âm hiểm xảo trá, chỗ mẫn cảm của Tam gia đấy!

Tiểu Bảo nhi hoặc nhìn chủ nhân nhà mình, lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Tam gia, không hiểu sao cảm thấy thật vui vẻ. Chủ nhân nhà mình khi dễ Tam gia, thật sự là như vậy!

Từ trong nội tâm Tiểu Bảo phát ra cảm xúc, thoải mái!

Tiểu Bảo đắc ý hoàn toàn đã quên lúc trước chủ nhân nhà mình là thế nào nịnh nọt nhận sai đấy.

Ngón tay Nạp Lan Yên chọc vành tai của Tam gia: “Tam gia, ngươi dẫn ta đi đâu?”

Tam gia cọ cọ vào bàn tay ở phía sau: “Nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại.”

Nạp Lan Yên nhướng mày: “Muốn luyện công này, trước phải tự thiến. Tam gia, ngươi xác định muốn đặt chí hướng trên người Đông Phương tiểu mỹ nhân ta sao?”

Tam gia khẽ nheo mắt: “Hồ Ly ngu ngốc, chí hướng của gia có đặt trên người Đông Phương tiểu mỹ nhân không, trước sau gì ngươi thử liền biết.”

Nạp Lan Yên nhếch môi: “Tam gia, trước giờ ngươi đùa giỡn lưu manh đều là mặt không đổi sắc như vậy sao?”

Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh nói: “Hồ Ly, nam nhân chưa thỏa mãn dục vọng sẽ biến thân thành Godzilla đấy.”

Nạp Lan Yên ngạc nhiên nói: “Tam gia, làm sao ngươi biết ta vừa mới nghĩ ngươi giống Godzilla vậy?”

Tam gia thật vất vả mới ổn định cảm xúc, suýt chút nữa lại bùng nổ hóa thân thành Godzilla, tại sao hôm nay công phu nói lời ác độc của vợ mình lại bỗng nhiên tăng lên nhiều như vậy? Tam gia cũng có chút thừa nhận không nổi rồi.

Nạp Lan Yên không ngừng cười trộm nhìn Tam gia bốc hỏa, trong lòng biết lại đùa giỡn Tam gia nữa sẽ bị hành hình ngay tại chỗ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, sau đó ‘bẹp’ một cái hôn lên mặt Tam gia: “Tam gia, ta phát hiện càng ngày càng thích ngươi nhiều hơn một chút.”

Đáy mắt vốn tràn ngập lửa giận của Tam gia, lập tức biến mất không thấy, đuôi lông mày cũng mang theo vui sướng, môi mỏng nhếch lên lại giả vờ bình tĩnh nói: “Hả, gia cho phép.”

Nạp Lan Yên cong mắt vui vẻ ghé vào hõm vai Lãnh Thiếu Diệp, cảm thấy chưa từng có giây phút nào thỏa mãn như lúc này.

Kiếp trước, cả đời Tam gia đều sống trong mưa bom bão đạn, ngay cả cái gì gọi là yêu thích cũng không biết, đừng nói đến kinh nghiệm yêu đương.

Kiếp trước, Tam gia có nghe qua một bài hát, có câu hát như vậy này, khi yêu một người, mỗi này trôi qua đều là lễ tình nhân.

Tuy nói tên bài hát này Tam gia ngay cả nhìn cũng không nhìn đã ném đi, nhưng câu hát này lại đọng trong đầu Tam gia.

Hơn nữa, đôi mắt Tam gia hơi cong, vui vẻ lưu luyến, cùng người mình yêu ở chung một chỗ, mỗi ngày đâu phải chỉ là lễ tình nhân.

“Hồ Ly, thật ra thì gia đã chuẩn bị cho ngươi một kinh hỉ.” (kinh hỉ: ngạc nhiên + mừng rỡ)

Nhưng Tam gia thấy Hồ Ly ngu ngốc bị thương, còn tâm trí đâu nhớ cái gì vui mừng nữa, chỉ còn lại ngạc nhiên.

Hai mắt Nạp Lan Yên sáng ngời: “Kinh hỉ gì?”

Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày cười, tay trái nâng thân thể vợ mình, tay phải giơ lên không trung nhẹ nhàng phất một cái, một bó hoa hồng đỏ tươi bỗng xuất hiện trên tay hắn, mà ở giữa bó hoa hồng xinh đẹp kia đặt một chiếc hộp nho nhỏ tinh xảo.

Cảnh tượng này….

Hô hấp của Nạp Lan Yên không khỏi chậm lại, tim đập loạn nhịp: “…. Tam gia?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK