Mạch Tiểu Miên tức giận nói.
"Nè!"
Kiều Sở Thiên chìa vật gì đó được bọc trong bao ni lông màu đen từ trong xe ra.
Mạch Tiểu Miên nhận lấy, phát hiện bên trong thật sự ra có hai gói băng vệ sinh, với nhiều nhãn hiệu, chủng loại đa dạng, dùng cả ngày lẫn đêm.
Cô đỏ mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không cần mua nhiều như vậy đâu."
"Tôi không biết cô muốn dùng loại nào, nên để cho nhân viên trong tiệm lấy hết về"
Kiều Minh Húc liếc nhìn chân cô, nói: "Mau trở về đi, lát nữa sẽ có người đến nấu cơm!"
Bởi vì anh đã mua cho cô một túi băng vệ sinh lớn, thế nên tâm trạng của Mạch Tiểu Miên tốt hơn một chút, cũng không so đo với anh làm gì.
Cô xách cái túi lớn kia khập khiễng đi về.
Kiều Minh Húc ở trong xe nhìn cô đi vào nhà, bèn xoay người lái xe rời đi.
Anh đã gọi mười mấy cuộc điện cho Lâm Ngọc, nhưng đều bị từ chối trả lời.
Thêm vào đó vòng bạn bè trên WeChat của cô ấy đã biến trở nên tối đen...!
Mặc dù đã gọi cho người giúp việc của Lâm Ngọc để hỏi về tình hình của cô ấy, biết cô ấy chỉ là nhốt mình trong nhà, cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh vẫn có chút bất an.
Bỏ Mạch Tiểu Miên lại, anh lái xe trở về thành phố, đến thẳng nhà Lâm Ngọc.
Khi đến nhà Lâm Ngọc, mẹ Lâm gia nhìn thấy anh, bèn tức giận nói: "Cậu còn mặt mũi tới nhà Ngọc Ngọc chúng tôi sao?"
"Xin lỗi bác gái, cháu có chuyện muốn nói với Lâm Ngọc."
Kiều Minh Húc mặt đầy áy náy nói.
"Ngọc Ngọc nhà chúng tôi không muốn gặp cậu, cậu đi đi!"
Mẹ Lâm ra lệnh đuổi khách.
"Cháu muốn gặp Lâm Ngọc!"
Kiều Minh Húc ngẩng đầu nhìn phòng của Lâm Ngọc ở trên lầu, chú ý tới cửa sổ đang mở kia, rõ ràng Lâm Ngọc đang ở trên đó quan sát anh.
"Tôi nói này Kiều Minh Húc, cậu còn không biết xấu hổ sao? Ngọc Ngọc nhà chúng tôi yêu đương với cậu hơn mười năm, một lòng một dạ với cậu.
Cậu lại lừa con bé ở Provence, bắt nó chờ cậu, bản thân lại chạy đi kết hôn cùng người khác.
Rốt cuộc cậu có ý gì?"
Mẹ Mạch vô cùng tức giận chỉ trích.
Vốn tưởng rằng, nhà mình cùng nhà họ Kiều kết thân là chuyện đương nhiên.
Chỉ là nhà họ Kiều bên kia vẫn luôn không chịu cho hai người bọn nó kết hôn.
Bây giờ con gái bà đã đợi đến năm 26 tuổi, sắp trở thành Hoàng Hoa Thái, thì cậu ta đột ngột kết hôn với một người phụ nữ khác, con gái của bà ta bỗng trở thành trò cười.
Tất cả những giấc mộng đẹp đều tan thành mây khói.
Chuyện này làm cho cả nhà bọn họ không khỏi tức giận, trách mắng Lâm Ngọc là đồ vô dụng.
Mười năm mà cũng không thể nào bắt một người đàn ông kết hôn với mình.
"Bác gái, cháu có nỗi khổ riêng, xin hãy cho cháu gặp Ngọc Ngọc, cháu sẽ nói rõ mọi chuyện với cô ấy"
Kiều Minh Húc quyết định sẽ không giấu giếm Lâm Ngọc nữa mà nói cho cô biết chuyện anh đã ký hợp đồng hôn nhân với Mạch Tiểu Miên, để cô ấy yên tâm chờ đợi anh ba năm.
"Ngọc Ngọc nhà tôi hận cậu đến phát bệnh rồi, không có cách nào gặp khách.
Có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại tới nó."
Mẹ Lầm nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kiều Minh Húc không phải là giả bộ, biết anh vẫn còn quan tâm đến con gái nên cố ý nói như vậy.
Từ bình luận của những người ngoài cuộc bà cũng biết, Kiều Minh Húc bị Kiều Thanh ép cưới Mạch Tiểu Miên cũng không phải chú ý của anh.
"Bác gái à, cháu muốn tự mình nói chuyện với cô ấy."
Kiều Minh Húc nói xong, cũng không quan tâm có lễ phép hay không, anh bước nhanh qua người mẹ Lâm, tiến vào nhà họ Lâm rồi đi thẳng lên lầu.
Lâm Ngọc ở trên lầu nhìn thấy anh đi lên, bèn vội vàng cầm dầu gió sức lên mắt, kích thích hai mắt, làm cho đôi mắt long lanh nước mắt, sau đó cuộn mình vào trong chăn.
Kiều Minh Húc gõ cửa.
Cô ta không đáp lại.
"Ngọc Ngọc, anh đi vào."
Kiều Minh Húc đành phải đẩy cửa ra bước vào..
Danh Sách Chương: