Kiều Minh Húc cũng thấm mệt khi cõng Mạch Tiểu Miên, vì vậy anh chuẩn bị trở về phòng bệnh, để cô ấy nằm xuống.
Khi trở lại phòng bệnh, mẹ Mạch thấy anh vậy mà lại đang cõng Mạch Tiểu Miên, bà vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: “Con rể Kiều, Tiểu Miên nhà chúng ta làm sao thế?”
“Không sao, ngủ thiếp đi thôi ạ.
”
Kiều Minh Húc nhờ bà giúp, nhẹ nhàng đỡ Mạch Tiểu Miên nằm xuống giường, anh vừa duỗi đôi chân mỏi nhừ thì nghe thấy Mạch Tiểu Miên đang nằm ngủ mơ màng trên giường dang hai tay ra, lẩm bẩm: “Chồng ơi, cõng…”
“Con nhóc xấu xa này, con còn muốn để con rể Kiều cõng nữa sao?”
Mẹ Mạch lên tiếng trách mắng.
“Chồng ơi, cõng…”
Mạch Tiểu Miên lại kêu.
Mặc dù toàn thân Kiều Minh Húc mỏi nhừ, nhưng khi nghe thấy cô gọi như thế, anh vẫn không thể nhịn được đi đến trước giường, ngồi xổm xuống, cúi người, để mẹ Mạch giúp một tay, đỡ Tiểu Miên nằm lên lưng anh.
“Con rể Kiều, con đừng để ý đến con bé, nó cũng đâu phải là trẻ con nữa, cõng cái gì mà cõng? Con cứ để con bé nằm xuống, đừng khiến bản thân mệt mỏi.
”
Mẹ Mạch đau lòng cho Kiều Minh Húc rồi.
“Mẹ à, không sao đâu, bây giờ cô ấy chính là một đứa trẻ.
Con là một người đàn ông, cõng một người phụ nữ cũng chẳng là gì.
”
Kiều Minh Húc khẽ cười nói.
Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mẹ Mạch cảm động đến mức rơi nước mắt: “Con rể Kiều, con đúng là một người đàn ông tốt, cảm ơn con đã yêu thương Tiểu Miên nhà chúng ta như vậy, chờ con bé khỏi bệnh, mẹ nhất định sẽ bắt con bé làm trâu làm ngựa, đối xử tốt với con.
”
“Mẹ à, Tiểu Miên là vợ của con, không phải trâu ngựa, con yêu thương cô ấy cũng là chuyện đương nhiên.
”
Kiều Minh Húc vừa cười vừa nói: “Mẹ mau đỡ cô ấy lên lưng con đi.
”
Mẹ Mạch nghẹn ngào, đỡ Mạch Tiểu Miên nằm lên lưng anh.
Kiều Minh Húc cõng Mạch Tiểu Miên trên lưng, đi bộ chậm rãi trong phòng bệnh…
Cảm thấy có chất lỏng chảy trên cổ, anh cho rằng đó là nước bọt nên cầm khăn tay lên chuẩn bị lau, nhưng sau đó lại nhận ra, hóa ra Mạch Tiểu Miên đang khóc.
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống từ đôi mắt khẽ mở của cô, nước mắt rơi xuống khiến cổ anh mát lạnh…
“Sao vậy? Tiểu Miên, sao con lại khóc? Có phải có chỗ nào khó chịu không?”
Mẹ Mạch nhìn thấy con gái khóc thì vô cùng lo lắng, vội hỏi.
Vẻ mặt của Kiều Minh Húc cũng trở nên lo lắng, anh định bấm chuông gọi bác sĩ đến.
“Con không sao…”
Mạch Tiểu Miên gục đầu vào lưng Kiều Minh Húc, yếu ớt nói: “Con chỉ muốn rơi nước mắt thôi.
”
Danh Sách Chương: