Mục lục
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đôi mắt ngập nước níu lấy áo sơ mi trên ngực anh, nói: "Minh Húc, em yêu anh, rất yêu anh.

Không có anh, em như cảm thấy cả thế giới sụp đổ vậy.

Anh đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em, được không?"
Kiều Minh Húc ôm bả vai cô ta, nặng nề "Ừ" một tiếng.

Lâm Ngọc đột nhiên vòng tay lên cổ anh, đôi môi vội vàng không báo trước in lên môi anh, muốn hôn anh.

Thân thể Kiều Minh Húc cứng đờ lại, dạ dày co rút, xuất hiện cảm giác buồn nôn.


Anh đẩy Lâm Ngọc ra, sau đó bịt kín miệng, vợt vào phòng vệ sinh bên cạnh, liều mạng dùng nước sạch chùi rửa môi mình, như thể vừa động vào một thứ gì đó rất dơ bẩn vậy.

Lâm Ngọc bị anh đẩy sang một bên, thấy anh vẫn không thể tiếp nhận nụ hôn của mình, trái tim vốn dĩ đang rất vui vẻ chợt lạnh đi phân nửa.

Tuy nhiên, cô ta cũng biết rằng anh có bệnh sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không chạm vào nước miếng của người khác.

Dù rằng trong lòng cô ta có hơi mất mác, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Kiều Minh Húc ở trong phòng tắm súc miệng nhiều lần, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình không thể nào có thể làm sạch được, dạ dày tiếp tục sinh ra phản ứng kháng cự.

Anh đưa tay lau môi, bước ra ngoài, cầm lấy quả quýt đầu tiên trên đĩa hoa quả lên rồi bóc vỏ ra ăn, dạ dày của anh lúc này mới hơi thoải mái hơn một chút.

"Thật xin lỗi, Minh Húc, em thật sự không phải cố ý, em nhất thời xúc động muốn hôn anh thôi..."
Lâm Ngọc lo lắng giải thích.

"Không sao đâu."

Kiều Minh Húc cũng có hơi áy náy nhìn cô ta, nói: "Là anh có bệnh sạch sẽ, thật xin lỗi em."
"Em thích dáng vẻ sạch sẽ này của anh."

Lời này của Lâm Ngọc nói là thật.

Cho dù Kiều Minh Húc không hôn cô ta, không có những hành động thân mật giữa những người yêu nhau, giữa hai người bọn họ vẫn còn trong sạch và trinh nguyên.

Nhưng ít nhất cũng tốt hơn những người đàn ông khác trong giới giàu có này, chỉ biết lăng nhăng, quan hệ nam nữ loạn lạc.

Kiều Minh Húc sạch sẽ như vậy, cô ta yêu anh hơn mười năm, giới hạn lớn nhất cũng chỉ có thể nắm tay, ôm, sờ soạng một chút.

Cho nên cô ta cũng không sợ giữa anh và Mạch Tiểu Miên sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây lòng cô ta mới nhẹ nhõm hơn một ít.

"Ngọc Ngọc, anh đi đây."
Kiều Minh Húc nhìn thấy đôi môi hơi đỏ của Lam Ngọc, lại nhớ đến hình ảnh vừa rồi, cảm giác có hơi không thoải mái, bèn đứng dậy nói.

"Nhanh như vậy sao?"
Lâm Ngọc cau mày hỏi.

"Ừ, còn có chuyện gấp cần phải xử lý, em giữ gìn sức khỏe."
Lâm Ngọc mặc dù rất không vui, nhưng cũng không thể lộ ra vẻ mình giống như một cô gái ấu trĩ bám người được, tránh để anh thấy phiền phức.


Cô ta ra vẻ hào phóng nói: "Anh cứ bận chuyện của mình đi, em sẽ chăm sóc mình thật tốt."
"Được."
Kiều Minh Húc đứng dậy, đi ra khỏi phòng, chào mẹ Lâm rồi rời khỏi nhà họ Lâm.

Anh vừa đi, mẹ Lâm liền chạy đến phòng Lâm Ngọc, lo lắng hỏi kết quả của hai người bọn họ thế nào rồi.

Lâm Ngọc vừa rồi mới hứa với Kiều Minh Húc rằng cô sẽ giữ bí mật chuyện ký hợp đồng hôn nhân giữa anh với Mạch Tiểu Miên, để tránh cho người nhà họ Kiều biết, đến lúc đó tất cả mọi tính toán đều sẽ trở nên vô ích.

Vì vậy, cô ta cũng chỉ có thể gạt mẹ mình, chỉ lấy tờ giấy Kiều Minh Húc đã viết ra.

"Ba năm sau?"
Mẹ Lâm có chút không vừa lòng, nói: "Ba năm quá dài, con không sợ cậu ta đổi ý, trở mặt
sao?"
"Con sợ chứ, nhưng con có thể làm gì đây?"
Lâm Ngọc bất lực nói: "Anh ấy lại không thể mất đi quyền thừa kế, nếu như anh ấy không có tập đoàn Kiều Thị chống lưng, con còn muốn đi theo anh ấy sao?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK