Kiều Minh Húc nhớ lần trước ở bệnh viện cũng trông thấy cô ấy như vậy.
Nhưng giữa anh với cô ấy lại không có quan hệ gì, vì vậy cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ gật đầu nhẹ với cô ấy: “Chị Lãnh.
”
“Đúng thật là anh rồi.
”
Lãnh Kiều Thi ngạc nhiên nhìn Mạch Tiểu Miên đang nằm trên lưng anh: “Cô Kiều làm sao vậy?”
“Gặp chút chuyện thôi.
”
Kiều Minh Húc nhìn thấy nước miếng của Mạch Tiểu Miên lại sắp dây vào cổ anh bèn đưa tay lau miệng cô thật nhẹ nhàng.
Lãnh Kiều Thi nhìn thấy hình ảnh này, có hơi cảm động.
Lần trước nhìn thấy Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên chạy tới bệnh viện, bản thân cô ấy cũng sửng sốt một hồi.
Nhưng cảnh tượng lần này thật làm cho cô ấy không dám tin vào mắt mình.
Khi này đang ở trên lầu, lúc nhìn thấy một người đàn ông đang cõng một người phụ nữ đi dạo cô ấy liền nghĩ rằng, tình cảm của hai người này thật sâu đậm đến nhường nào.
Nhìn kỹ lại thì mới nhận ra đó lại là Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên.
Cho dù cô ấy có là người thờ ơ với mọi việc thì cũng không thể không tò mò mà chạy xuống để xác nhận.
Anh cõng cô thì cũng thôi đi, thậm chí có thể chịu được nước miếng của cô dính cả vào cổ anh, còn cẩn thận nhẹ nhàng giúp cô lau đi.
Điều này đã làm sụp đổ hoàn toàn ấn tượng về Kiều Minh Húc của cô ấy.
Đây có còn là hoàng tử sạch sẽ, chủ tịch ngang ngược, người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo Kiều Minh Húc hay không?
Ánh mắt của cô ấy mang chút hâm mộ nhìn Mạch Tiểu Miên đang nằm trên lưng anh: “Sếp Kiều thật là cưng chiều vợ mình.
”
Kiều Minh Húc khẽ mím môi không trả lời mà hơi hạ eo xuống, để cho Mạch Tiểu Miên sau lưng có thể thoải mái hơn.
Lãnh Kiều Thi nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên cô ấy rất cảm động.
Người đàn ông trước mặt là chủ của một công ty lớn với giá trị tài sản hàng chục tỷ, quản lý hàng chục nghìn người, tùy tiện vung tay một cái cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp thi nhau kéo đến, nhưng vào lúc này, anh lại đang cúi người xuống, cõng người phụ nữ của mình trên lưng.
Điều này khiến cô ấy xuất hiện cảm giác kính trọng mà trước giờ cô ấy chưa từng có đối với anh!
Cô ấy không biết Mạch Tiểu Miên đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cô đội mũ len tròn, khuôn mặt xanh xao, yếu ớt như vậy, có lẽ chuyện không hề nhỏ.
Kiều Minh Húc không nói gì, cô ấy cũng không tiện hỏi nhiều, vì không muốn làm phiền hai người họ, cô ấy chào tạm biệt Kiều Minh Húc, ngay khi cô ấy chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy Kiều Minh Húc nói: “Mấy ngày nữa cô và Quang Hiển kết hôn rồi, chúc hai người hạnh phúc.
”
Lãnh Kiều Thi dừng bước, quay lại, khẽ cười với anh: “Cảm ơn anh, tôi cũng chúc mợ Kiều mau chóng bình phục, có thể đến tham dự đám cưới của chúng tôi.
”
“Cảm ơn.
Chúng tôi sẽ tham dự.
”
“Được, tạm biệt.
”
Lãnh Kiều Thi chậm rãi rời đi, bàn tay của cô ấy nhẹ nhàng che phần bụng.
Danh Sách Chương: