“Tiểu Miên à, con đừng hù dọa bà già này, con chỉ bị thương ở đầu thôi, không phải chân, con sẽ không trở thành người tàn phế đâu.”
Mẹ Mạch vội vàng kêu lên.
“Đúng vậy, đừng lo lắng, đây chỉ là tạm thời thôi.
Chúng ta bảo bác sĩ đến khám xem.”
Kiều Minh Húc đỡ Mạch Tiểu Miên nằm xuống, sau đó bấm chuông gọi bác sĩ.
Ba vị bác sĩ được anh mời đến với giá cao đã tập trung lại, tiến hành kiểm tra toàn thân cho Mạch Tiểu Miên một lần nữa, sau đó lại đi thảo luận về kết quả kiểm tra.
Kiều Minh Húc đứng bên cạnh lắng nghe.
“Bác sĩ, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy? Cô ấy chỉ bị thương ở đầu, tại sao lại không thể đứng dậy?”
Kiều Minh Húc trông thấy hình như bọn họ không thể tìm ra được vấn đề, anh nhịn không được sốt ruột hỏi.
“Anh Kiều à, các phản ứng của cơ thể con người đều phải đi qua hệ thống thần kinh trung ương, có nghĩa là não và tủy sống là những bộ phận trung tâm của các cung phản xạ, là bộ phận chính của dây thần kinh con người.
Hệ thống thần kinh trung ương tiếp nhận thông tin đến từ khắp nơi trong cơ thể, sau khi thông tin đến được tích hợp và xử lý, nó sẽ trở thành các hoạt động mang tính vận động nhịp nhàng.
Thần kinh não bộ của mợ Kiều bị tổn thương, có thể đã gây tổn thương đến hệ thống thần kinh trung ương nào đó, dẫn đến việc đôi chân của mợ ấy không thể đi lại được.
Nhưng mà sau khi chúng tôi tiến hành kiểm tra bằng thiết bị một cách tỉ mỉ, chúng tôi lại hoàn toàn không phát hiện ra có bất kỳ tổn thương nào đối với hệ thần kinh, theo lý thuyết thì không thể ảnh hưởng đến việc đi lại của đôi chân.
Tất nhiên không thể loại trừ trường hợp vẫn có những chỗ mà thiết bị của chúng tôi không thể thăm dò được, hoặc là lĩnh vực mà chúng tôi vẫn chưa tìm tòi nghiên cứu đến.”
Tiến sĩ Hoàng chính là bác sĩ về thần kinh có địa vị nhất ở trong nước, ông nói với Kiều Minh Húc.
Trái tim của Kiều Minh Húc chùng xuống, anh chuyển ánh mắt về phía bác sĩ Gilles, người có địa vị trong khoa thần kinh được anh mời từ Mỹ đến.
“Ngoài tổn thương thần kinh, còn có một loại tổn thương rất đặc biệt, cũng có thể là nguyên nhân khiến mợ Kiều tạm thời không thể đi lại được.
Khi ở Mỹ, tôi đã từng gặp phải một trường hợp như vậy.”
Gilles suy nghĩ một lúc rồi nói.
Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh ta mở máy tính lên rồi lấy ra một bộ hồ sơ vụ án.
Các bác sĩ khác và Kiều Minh Húc tụ tập lại nhìn.
Bệnh nhân được hiển thị trong dữ liệu là một người phụ nữ trung niên.
Vì cô ấy đã mất đi con trai của mình trong một vụ tai nạn giao thông nên dù hệ thần kinh và cơ thể không bị tổn thương nhưng lại không thể đi lại.
“Chấn thương tâm lý này đã dẫn đến việc cơ thể mất thăng bằng.
Giống như khi một người bị mất trí nhớ do va đập với vật nặng.
Có nhiều khi không phải do hệ thần kinh của người đó bị tổn thương mà là vì bệnh nhân đã từ chối việc nhớ lại trong tiềm thức nên mới dẫn đến việc mất trí nhớ hoặc mất trí nhớ có chọn lọc.
Tôi nghĩ có nhiều khả năng cô ấy đã bị sang chấn tâm lý nên mới vô thức lẩn tránh việc nhớ lại.
Việc không thể đối mặt với một số chuyện đã khiến cho khu thần kinh trung ương của bà ấy không thể điều khiển việc đi đứng.”
Gilles nhìn Kiều Minh Húc rồi nói.
Trong lòng Kiều Minh Húc trở nên nặng nề: “Vậy có nghĩa là sau này cô ấy không thể đi lại nữa à? Trường hợp của người phụ nữ này về sau có thể đi lại không?”
Danh Sách Chương: