Lãnh Kiều Thi: Ha ha, quả thật là duyên phận mà.
Mạch Tiểu Miên: Ừm, cũng coi như là duyên phận vậy.
Tôi và anh ấy vốn dĩ nên là hai đường thẳng vĩnh viễn sẽ không gặp nhau trên thế giới này.
Lãnh Kiều Thi: Người phải gặp nhau, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.
Mạch Tiểu Miên: Có lẽ vậy.
Lãnh Kiều Thi: Tôi và Quang Hiển quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
Mạch Tiểu Miên: Tôi biết.
Lãnh Kiều Thi: Anh ấy nói với cô sao?
Mạch Tiểu Miên: Ừm.
Lãnh Kiều Thi: Anh ấy nói gì về tôi vậy?
Mạch Tiểu Miên: Chỉ nói rằng hai người các cô đã rất quen thuộc, nói rằng cô sẽ không thích anh ấy.
Lãnh Kiều Thi: Ồ.
Mạch Tiểu Miên cũng không trả lời cô ấy nữa, bởi vì cô cũng không biết phải nên trả lời cái gì mới phải.
Lúc này, Phùng Quang Hiển lại gửi tin nhắn thoại đến: Mạch Tiểu Miên, tôi sắp đánh nhau rồi, em đến cứu tôi với.
Mạch Tiểu Miên:…
Phùng Quang Hiển: Thật đấy, bọn họ đã bao vây tôi rồi.
Sau đó, anh ấy gửi một đoạn video tới.
Dưới ánh đèn đầy màu sắc mờ ảo kia, thật đúng là có mấy người đàn ông đang cầm bình rượu, vô cùng dữ tợn đang tụ tập tới chỗ Phùng Quang Hiển.
“A!”
Chỉ nghe thấy Phùng Quang Hiển kêu thảm thiết một tiếng, điện thoại di động bị rơi xuống đất, nhưng video vẫn chưa tắt, Mạch Tiểu Miên vẫn có thể nhìn thấy bước chân lộn xộn đang di chuyển, mãi cho đến khi điện thoại di động bị một bàn chân lớn giẫm trúng khiến cho màn hình tối đen, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Cô rất lo lắng.
Thế nhưng hai chân cô lại không thể đi lại được, chỉ đàn vô vàng gửi tin nhắn Wechat cho Lãnh Kiều Thi: Quang Hiển đã xảy ra chuyện, uống sau trong vũ trường rồi đánh nhau với người ta rồi.
Lãnh Kiều Thi: Thật sao?
Mạch Tiểu Miên: Ừm, vừa nãy anh ấy đã gửi đoạn video đến, tôi nhìn thấy như vậy.
Sau đó cô cũng không nhìn thấy tin nhắn trả lời của Lãnh Kiều Thi nữa.
Cô gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc, nói cho anh biết tình hình của Phùng Quang Hiển rồi bảo anh đi xem thử.
“Ừm.
”
Kiều Minh Húc trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại, anh vội vàng chạy tới vũ trường Mị Ảnh nơi Phùng Quang Hiển thường hay lui tới.
Danh Sách Chương: