“Anh thề, sẽ bảo vệ Tiểu Miên thật tốt, làm đôi chân của cô ấy!”
Kiều Minh Húc cũng giơ tay rất nghiêm túc nói.
“Được!”
Tiểu Huy rất hài lòng với biểu hiện của anh, gật đầu nói: “Nếu anh không làm được, em sẽ giết anh, sau đó cưới chị Tiểu Miên làm vợ, bảo vệ chị ấy, làm đôi chân của chị ấy.”
Nghe thấy lời nói trẻ con này, Mạch Tiểu Miên cũng không cảm động mà lại nghĩ đến Trình Đông Thành.
Trái tim giống như bị lưỡi dao băng đâm vào, co rút dữ dội, sau đó trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt đờ đẫn.
Cô cố kìm nén cảm xúc của mình, mỉm cười sờ đầu Tiểu Huy nói: “Tiểu Huy, nếu em giết người chị sẽ ghét em, cũng không muốn gặp em nữa.
Em phải biết trên thế giới này, mạng người rất quý giá, chỉ được sống một lần chứ không thể lặp lại, chúng ta phải tôn trọng và trân quý mạng sống của người khác.
Em giết người thì chính mình cũng sẽ bị giết…”
Cô còn chưa nói xong, Tiểu Huy đã chen vào hỏi, “Chị ơi, vậy không phải nên giết kẻ xấu sao?”
“Kẻ xấu tội ác tày trời quả thực không nên tồn tại trên thế giới này.
Nhưng mà, cũng không phải rất xấu, người đó chỉ có một chút khuyết điểm, chỉ làm một vài chuyện có lỗi với người khác mà thôi, không đáng bị giết, nên cho cậu ấy một cơ hội để thay đổi bản thân.
Chị tin rằng những lời mà cậu ấy nói ngày hôm nay là chân thành, là thật sự muốn bảo vệ chị cả đời.
Nhưng cùng với sự thay đổi của thời gian, lòng người sẽ thay đổi cũng là điều bình thường, chúng ta không nên áp dụng những biện pháp cực đoan để trả thù và oán trách, hãy khoan dung với mọi người và mọi việc hơn một chút mới có thể đạt được kết quả tốt đẹp hơn.”
Nghĩ đến kết quả của Trình Đông Thành, Mạch Tiểu Miên không nhịn được rơi nước mắt.
Nhìn thấy cô khóc, Tiểu Huy cũng luống cuống vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cô, “Chị ơi, em xin lỗi, em sẽ không giết người, em nghe lời chị em sẽ đối xử với người khác thật tốt, chị đừng khóc có được không? Chị không được khóc.”
Cậu càng nói như thế nước mắt của Mạch Tiểu Miên càng không kìm chế được mà tuôn rơi.
“Chồng của chị Tiểu Miên ơi, anh mau bảo chị Tiểu Miên đừng khóc nữa đi, nhanh lên ạ!”
Tiểu Huy cuống cuồng nên chỉ có thể cầu cứu Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc biết lúc này cô đang nghĩ gì, anh ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.
Anh thật hy vọng Mạch Tiểu Miên có thể mất trí nhớ sau đả kích đó hoặc là giống như bác sĩ nói chứng mất trí nhớ lựa chọn, sẽ xóa bỏ đi ký ức về gia đình Trình Đông Thành khỏi tâm trí cô.
Cho dù cô mất hoàn toàn trí nhớ, quên đi mình cũng không sao, anh có đủ tự tin để cho cô biết anh một lần nữa.
Nhưng vì sao lại không mất trí nhớ, mà làm cho đôi chân của cô không thể đứng được?
Cái thói đời khốn nạn này!
Kiều Minh Húc thật sự muốn chỉ thẳng vào ông trời mà chửi.
Mạch Tiểu Miên nằm trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập thì dần ngừng khóc, ngẩng đầu ra khỏi ngực anh, mím môi nở nụ cười.
Kiểu Minh Húc lấy khăn tay ra nhưng lại không ngờ, một lúc lấy ra ba chiếc khăn tay dính với nhau.
Anh biết cảm xúc của Mạch Tiểu Miên những ngày này sẽ không ổn định, có thể sẽ thường khóc vì thế anh mới mang theo ba chiếc khăn tay để có thể dùng bất cứ lúc nào.
Anh nhét hai chiếc khăn tay kia vào lại trong túi quần, chỉ lấy một cái lau nước mắt cho cô.
Danh Sách Chương: