“Anh buông ra cái đã. Bao nhiêu người đang nhìn kìa!”
Tạm thời dừng lại mọi hành động của mình Khánh thả lỏng hai cánh tay, âu yếm nhìn Quân. Những vết bầm tím dày đặc trên tay chân cô mà anh xót cả ruột gan.
Lũ khốn ấy dám động chân động tay với vợ mình. Đợi lát nữa đưa cô ấy về nhà an toàn rồi sẽ tính sổ với bọn hắn.
Hai tên bắt cóc tay bị còng số tám và được bốn viên cảnh sát áp giải ra sau. Khánh đã thương lượng từ trước với cảnh sát rằng tự mình sẽ tra hỏi chúng. Ban đầu họ không đồng ý nhưng nhìn Phan Quân Khánh dễ cáu tiết và nguy hiểm như vậy nên chẳng dám làm anh phật lòng. Nhỡ đâu Phan Quân Khánh không vui lại nói đôi ba câu với cấp trên thì họ cũng không yên. Tốt nhất là nên chiều vị ‘đại thiếu gia’ này.
Không dám hỏi chúng đã làm gì Quân vì anh sợ sẽ gợi lại những kinh hoàng mà cô đã phải chịu đựng suốt một ngày qua. Vuốt nhẹ lên tóc mái Khánh dịu dàng xua tan những lo sợ trong Quân:
“Mọi chuyện kết thúc rồi. Anh đưa em vào tạm trong căn nhà hoang ấy xử lý vết thương đã nhé!”
Ở một nơi hẻo lánh này dân cư lại thưa thớt không có chỗ dừng chân để nghỉ ngơi. Đành gật đầu nghe theo lời Khánh. Mất sức khi suốt hai mươi tiếng đồng hồ không được ăn uống lại còn bị hành hạ thành ra tay chân mệt mềm nhũn. Nương vào tấm thân rộng lớn khi được Khánh bế trên tay Quân víu chặt lên tà áo anh cơ hồ như muốn làm nũng. Con ngươi đen lay láy chăm chú quan sát nét mặt của vợ Khánh di chuyển thật nhẹ nhàng để tránh không kinh động. Khẽ hỏi nhỏ vệ sĩ bên cạnh mình:
“Có nước không? Cô ấy đang khát.”
Nhận lấy chai nước trong suốt từ vệ sĩ anh ân cần giúp Quân uống từng ngụm. Định bụng sẽ nghỉ lấy sức một lúc rồi ra về. Chỗ này quá ẩm mốc bẩn thỉu nên không tiện để ở lại lâu. Bỗng một vệ sĩ thầm báo cáo bên tai rằng họ phát hiện ra có một cô gái đang ngất trong thùng sắt Khánh mới để Quân tựa lưng vào thành tường. Nhìn cô ấy mệt mỏi thiếp đi như vậy anh lệnh tất cả mọi người phải thật nhẹ nhàng. Rồi mới đi xem xét tình hình.
“Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tôi đã cảnh cáo cô không được xuất hiện trước mặt tôi. Cô muốn chết à?”
Khánh trừng mắt hỏi Tuyết Vy. Anh vẫn chưa biết ả chính là kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc này nhưng lòng cũng dấy nghi ngờ rồi. Từ hôm suýt bóp chết ả đến nay giờ mới gặp lại. Tưởng rằng sẽ không bao giờ đụng mặt nhau nữa nhưng có lẽ cái duyên vẫn chưa cắt hoàn toàn. Nhìn thấy ả chỉ có sự chán ghét đến buồn nôn.
“Em…em bị chúng nó bắt cóc. Chúng tưởng bọn em là vợ anh nên mới bắt em đến đây. Chúng còn đánh gãy tay em khi em cố phòng vệ.”
Bây giờ mà hắn chưa biết mọi chuyện là do mình làm. Vậy thì nịnh mấy câu để hắn bỏ qua cho mình. Xong rồi cao chạy xa bay cũng chưa muộn.
Khánh không bao giờ có tính nhẫn nại với những kẻ bán trời không bằng văn tự này. Chẳng nhiều lời anh liền bóp mạnh cằm ả rồi chất vấn:
“Cô tưởng tôi là thằng ngốc à? Nếu muốn bắt cóc tống tiền thì chúng phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Đâu dễ có chuyện nhầm lẫn.”
“Nói! Cô với bọn chúng là một đám có đúng không?”
Ánh mắt sắc lạnh, người khác nhìn vào còn rùng rợn nói gì là Tuyết Vy.
Đây có phải là Phan Quân Khánh đã từng yêu thương mình không. Sao hắn lại trở nên tàn bạo hung dữ như vậy?
“Nếu tôi là đồng bọn của chúng thì việc gì chúng lại trói tôi ở đây?”
Lo ngại Tuyết Vy sẽ làm phá hỏng kế hoạch ban đầu nên sau khi nói chuyện với nhau xong. Quay người thì ả bị đánh ngất. Tỉnh dậy thì đụng mặt Phan Quân Khánh đây.
“Lời của cô tôi sẽ không bao giờ tin.”
Khánh lập tức ra lệnh cho vệ sĩ:
“Ra dẫn hai tên kia vào đây. Tôi muốn tra khảo ngay bây giờ.”
“Tôi nói mà anh không tin sao? Là bọn chúng. Bọn chúng bắt tôi đến đây.”
Muốn điếc cả tai Khánh liền bảo người mình nhét giẻ bịt miệng ả lại tránh để Quân kinh động. Quay lại chỗ vợ đang ngồi anh liền thay đổi thái độ, dịu dàng nói:
“Để vệ sĩ đưa em về nhà trước nhé. Anh cùng cảnh sát hỏi cung bọn tội phạm nên sẽ về hơi muộn.”
Vuốt yêu lên sống mũi Quân, Khánh ngắm nghía cô gái của mình thêm một lúc rồi nói:
“Má Năm đã chuẩn bị vài thứ cho em rồi. Ở nhà đừng chạy lung tung và nhớ nghỉ ngơi. Tối anh về gặp em sau.”
Kiệt quệ thể chất Quân chẳng buồn đáp lại chỉ gật gật rồi đứng dậy theo chân vệ sĩ ra bên ngoài.
Đứng trước mặt bọn kẻ nắt cóc Khánh ngạo nghễ quét từ đầu đến cuối. Một mối đe doạ đang áp lên người khiến chúng run rẩy sợ sệt.
Đôi mắt trở nên u ám Khánh lao tới túm cổ một tên trong đám bắt cóc. Ánh nhìn như lưỡi dao quét toàn bộ người hắn. Khánh gầm lên rất dữ tợn.
“Nói. Chúng mày bắt vợ tao đến đây với mục đích gì?”
Hai tay túm chặt cổ áo như thể muốn siết nghẹt hắn đến chết. Đụng vào vợ mình chả khác nào chúng nó không muốn sống. Cơn giận bùng lên dữ dội Khánh liền vung tay đấm vào mặt tên ma mãnh ấy đến chảy máu miệng. Thét lên:
“Biết điều thì nói mau. Đừng để tao phải dùng đến cực hình.”
“Là..một cô gái thuê chúng tôi bắt cóc và liên hệ với anh để đòi tiền chuộc.”
Tên mặt sẹo sợ sệt nói. Ngày tàn của chúng đã đến nên chỉ còn cách khai ra toàn bộ để cầu sự khoan hồng.
“Anh Phan…Chúng tôi…chỉ làm theo yêu cầu của người khác. Quỳ lạy cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi.”
Nghe đến cô gái là Khánh đã hiểu tất cả. Mọi chuyện đều là do Tuyết Vy sắp xếp. Bảo sao cô ta lại xuất hiện ở đây.
“Khốn kiếp. Chúng mày nói đã liên hệ cho tao? Là kẻ nào? Tao chưa hề nhận được một cuộc điện thoại nào của chúng mày cả.”
Chân Khánh giơ lên cao rồi đạp mạnh vào vùng bụng tên mặt sẹo, hắn liền ngã ra đằng sau.
“Chúng mày đã làm gì vợ tao?”
Nghiến răng, Khánh liền đá liên tiếp lên người tên vừa bị mình đấm xong. Nhìn những vết bầm tím trên da thịt của Quân là chỉ muốn phanh thây chúng ra.
“Vợ tao, tao còn chưa dám làm rụng một sợi tóc của cô ấy mà chúng mày cả gan dám làm?”
Bẻ ngược cánh tay hắn đến kêu răng rắc. Anh tiếp tục chất vấn:
“Có phải bàn tay bẩn thỉu này của mày đã làm cô ấy bị thương?”
Bên trong căn phòng rất nhiều người nhưng chỉ có tiếng Khánh trút giận và tiếng hai tên mặt ngựa ấy đang kêu la ó cầu xin. Nhìn ông chủ mình đang giãy đạp, cầm gậy đập, đấm đá túi bụi những vệ sĩ kia cũng hơi kinh sợ. Họ chưa thấy Khánh như thế này bao giờ cả.
Sau một hồi đánh đấm thì cũng dừng lại. Khánh vắt chéo ngồi trên chiếc ghế nơi mà Quân bị trói. Lúc này Tuyết Vy được đưa vào, ả liên tục vùng vẫy gào thét đòi thả ra. Một tay đã gãy chưa được băng bó nên với sức của ả không thể thoát khỏi hai vệ sĩ to gấp đôi mình.
“Các người làm như vậy là phạm pháp. Là giam giữ người trái phép.”
Nhìn hai tên kia bị đánh cho sưng mặt, chảy máu mũi kia cô ta hốt hoảng lo sợ.
“Tôi không biết chuyện gì hết. Phan Quân Khánh. Anh thả tôi ra.”
“Ngậm miệng lại.”
Tiếng thét rống lên làm Tuyết Vy giật mình sợ hãi. Phan Quân Khánh lại có vẻ mặt hung dữ như thế này. Ở cạnh nhau một thời gian dài như vậy bây giờ ả ta mới nhìn thấy khuôn mặt chết chóc này.
Đến nước này mà cô ta vẫn còn chối. Tự nhiên không không lại xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này. Có thằng ngu mới tin lời ả là thật.
“Tao cho chúng mày một cơ hội để khai ra toàn bộ kế hoạch đã bàn với cô ta. Nếu không hôm nay ở chỗ này sẽ thành mộ bia của chúng mày.”
Khiếp vía trước những lời đe doạ của Khánh chúng quỳ rạp người dập đầu liên tục xuống đất vái lạy. Run rẩy giơ tay chỉ về hướng Tuyết Vy đang đứng một tên trong bọn chúng với cái mặt sưng đỏ đậm hơn quả lựu thều thào nói:
“Là..là cô ta. Cô ta trả tiền mặt hơn một trăm triệu để thuê chúng tôi để tổ chức kế hoạch.”
“Cô ta bảo rằng chỉ cần bắt được vợ anh rồi cô ta sẽ liên lạc hẹn anh một nơi để làm cuộc trao đổi chuộc người. Xong việc thì sẽ được nhận 50% từ số tiền chuộc 10 tỷ.”
“Bằng chứng đâu? Đừng ngậm máu phun người. Các người bắt nhầm tôi đến đây. Sợ tôi chạy thoát và báo công an nên mới không thả người.”
“Thả tôi ra. Các người đừng vu oan cho người vô tội.”
Tuyết Vy vẫn ngoan cố. Ả có chết cũng không nhận tội.
Hai mắt tối sầm lại, Khánh liền gằn giọng quát vệ sĩ bịt miệng cô ta lại. Anh chưa muốn trừng trị nên mới tạm bỏ qua lại càng không muốn nghe tiếng gào thanh minh đầy giả dối ấy. Thật chán ghét cải vẻ ngây thơ giả vờ vô tội ấy.
“Cô ấy là ngọc là vàng là bảo vật vô giá của tao mà chúng mày dám ra cái giá có 10 tỷ. Chúng mày tỏ ý khinh thường vợ tao à?”
Mỗi câu nói Khánh lại giẫm lên bàn tay chống trên nền đất. Vừa giẫm vừa nghiền xuống khiến những đốt tay như muốn đứt rời ra.
“Tiếp.” Hất hàm về phía tên mặt sẹo Khánh trợn mắt quát.
“Cô ta nói rằng nếu anh không đến thì bảo bọn tôi….” Hắn thực không dám nói vế câu đằng sau.
“Nói nhanh.”
“Bảo bọn tôi cưỡng h* vợ anh rồi quay lại video và đăng lên mạng.”
“Khốn kiếp. Cho nên chúng mày đã làm nhục cô ấy?”
Chỉ tay về phía đồng bọn tên mặt sẹo vừa nói vừa run “Là…là hắn.”
Cơn giận cực điểm Khánh lao đến đạp thẳng vào người đang cúi khom lưng kia. Lũ súc vật chứ không phải là người.
“Không…không…tôi không có làm gì hết.”
Hắn cố thanh minh. Thầm nghĩ nếu đã được nếm thử mùi vị của vợ Phan Quân Khánh thì cũng chẳng tiếc công bắt về đây. Có điều miếng ăn dâng lên tận miệng lại rơi. Bây giờ lại còn bị đánh đập như thời trung cổ nữa.
“Tôi không dám nói dối nửa lời.”
Nheo mắt nhìn sang Tuyết Vy lòng xẹt qua một cảm giác căm thù. Bước chân đứng trước mặt, bóng dáng cao lớn rũ xuống người ả. Sặc một mùi thuốc súng nguy hiểm. Ả ta lắc đầu như cái máy cố phát từng tiếng để cầu xin. Giật miếng giẻ ra Khánh vo tròn nó rồi ném vào mặt Tuyết Vy.
“Khốn nạn. Cô còn gì để biện minh nữa không?”
Tay bóp chặt cổ họng ả Khánh đay nghiến từng chữ một:
“Cô muốn lợi dụng chúng để làm hại Khánh Quân? Định mượn dao giết người?”
Là người lăn lộn thương trường nên anh hiểu rõ ý đồ của ả là gì. Đâu chỉ đơn giản là số tiền 10 tỷ ấy.
Mắt đỏ trợn trừng lên, xung quanh con ngươi là những tia máu lằng ngoằng. Hôm nay anh lại muốn giết người. Bất kể là đàn ông hay đàn bà chỉ cần đụng đến người của anh đều phải trả bằng máu.
“Cô chết cũng không hết tội đâu.”
Tuyết Vy sắp không thở nổi, cái tay lành lặn bấu chặt vào tay Khánh cố gắng cạy những ngón tay rắn chắc ấy ra để có thể thở dễ dàng hơn. Bàn tay thép hất mạnh khiến ả ngã lùi về phía sau. Xonh anh liền phủi phủi tay giống như vừa bị một vật làm dơ bẩn.
“Tôi nói cho cô biết Phan Quân Khánh tôi còn thở một giây nào thì đừng có mơ làm hại đến một sợi tóc của cô ấy.”
Tái mặt vì sự tàn bạo của Phan Quân Khánh,Tuyết Vy co rụt lại lần người về phía sau. Đôi mắt ngập tràn oán hận nhìn anh. Càng nghĩ càng hận khi không thể bắt Khánh Quân phải trả giá cho những điều kinh khủng mà ả phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Con khốn.
“Giết con tôi chưa đủ lại còn muốn hại cả vợ tôi sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là có vay có trả.”
Nhìn ả với nửa con mắt Khánh cười lạnh. Dám cả gan làm chuyện gian hiểm này thì phải hiểu lúc anh nổi trận lôi đình là như thế nào.
“Chúng mày thật ngu xuẩn. Chỉ vì vài đồng bạc mà bị một đứa con gái dắt mũi. Tưởng tiền là thứ dễ ăn lắm à?”
Ung dung ngồi xuống ghế nhìn ba kẻ vừa bị mình trừng phạt xong Khánh tiếp tục giở món mới để hạ cơn giận của mình.
“Muốn vui vẻ với phụ nữ thì tao cho chúng mày được như ý muốn.”
Đẩy mắt về phía Tuyết Vy anh gằn giọng:
“Nếu cô ta thuê chúng mày thì hãy ‘thoả mãn’ cô ta đi.”
Liếc mắc ra hiệu cho vệ sĩ, Khánh tiếp tục cay nghiệt:
“Hôm nay chúng mày không làm cô ta vui vẻ thì đừng hòng bước ra khỏi đây.”