Bị cắn một cú đau điếng Quân mới kêu lên thì đã bị bịt âm lại. Lưỡi ranh ma khuấy đảo trong khoang miệng đang dần ngột thở kia. Khánh tách môi cô ra cắn nghiến đẩy chiếc lưỡi của mình vào trong xâm chiếm mọi ngóc ngách. Công phá bằng một nụ hôn dài người bên dưới đã không chịu nổi thiếu hơi ngạt khí. Chán chê anh lại đưa lưỡi liếm xung quanh viền môi đã chuẩn bị sưng đỏ lên kia. Tay đưa xuống dưới, qua lớp váy thò vào trong Khánh lần lần kéo tuột quần lót của Quân ra rồi vứt xuống nền. Đẩy váy lên cao bàn tay hư hỏng trực tiếp vuốt ve, xâm nhập vào bộ phận quan trọng của cô.
“A.”
Quân thống khổ ngân lên một tiếng khi bị tập kích. Cả người co lại khi Khánh ấn mạnh vào trong. Mặt đỏ hồng, hơi thở ngập ngừng cố khép chân lại nhưng đã bị Khánh tách ra. Thân thể vô thức uốn éo rên rỉ từng tiếng nhỏ khi người trên cho ngón tay vào sâu hơn. Tiếp tục tham quyến Khánh vừa xoa nắn cục bông gòn bên trên vừa ấn tay khuấy động nụ hoa của cô.
Hai nơi bị khống chế cùng một lúc Quân chẳng còn sức để mà chống trả nữa. Tay chân như thể liệt dần, giãy giụa ít hơn. Nhận ra cô đã khuất phục trước những hành động của mình Khánh mỉm cười hài lòng. Trườn xuống dưới anh mãnh liệt hôn cắn hai bên ngực no đủ đẹp hớp hồn kia. Một trận tê dại mãnh liệt dâng trào khi Khánh chơi đùa với đầu nhũ xinh xinh. Miệng cắn nhả liên tục những dấu răng đã xuất hiện trên cặp tuyết lê trắng.
Toàn thân run rẩy Quân vừa thống khoái vừa tức. Cố thốt từng chữ:
“Biến..thái…ưm.”
Mỗi câu chửi Khánh lại tà ác nhét ngón tay mình vào sâu để trừng trị. Trên dưới đều kích thích Quân tưởng chừng như mình đang phát điên. Nhận ra cô đã đủ ướt và cậu em của mình đang kêu gào giải phóng. Khánh liền rời khỏi người cô dựng thẳng lưng cởi áo sơ mi ra ném nó vào góc giường. Tay bám vào cạp quần tìm cúc để cởi, kéo khoá quần xuống dị vật đang căng lớn kia lập tức được giải thoát.
“Không…tôi không muốn.”
Quân hoảng sợ hét lên:
“Anh là đồ khốn kiếp. Sét đánh chết anh.”
Khánh chẳng nói chẳng rằng chỉ đưa tay luồn qua tấm lưng trơn nhẵn. Hơi thở bên tai Khánh thì thầm:
“Cô làm hỏng bữa trưa của tôi thì bây giờ tôi phải ăn cô.”
“Vô liêm sỉ.”
Ngực bị nhào nặn tiếp, bên dưới hạ bộ hắn đã chen vào vùng giữa hai chân cô đẩy đưa cọ xát. Khánh chưa vội cho vào trong mà đang dùng người anh em của mình mơn trớn vuốt ve nơi nữ tính ấy. Quá kích thích anh cúi xuống hôn lấy hôn để những nơi mà mình yêu thích trên thân thể cô. Chẳng còn thiết tha đến việc phản kháng Quân nằm im để cho anh dẫn dắt điều khiển. Điên đảo, bên dưới đã tê dại Quân xụi lơ như con búp bê bị bỏ xó. Ánh mắt luôn trốn tránh người bên trên nếu có bị hắn ép nhìn thì cô chỉ dùng ánh mắt căm giận nhìn thẳng vào hắn.
Nhận thức được hắn sắp cho vào trong mình Quân hét lên. Đôi mắt vô cùng phẫn nộ.
“Dùng bao đi.”
Khánh trơ mắt không hiểu liền hỏi lại:
“Bao gì?”
“Tôi bảo anh mang bao đi. Anh không hiểu à?”
Thì ra là dùng biện pháp. Nhưng Khánh đâu thủ sẵn nó trong người. Anh trầm giọng trả lời:
“Không thích.”
Dù có sẵn trong người thì sự thật là anh không muốn dùng đến. Rắc rối và không mang đến đến cảm giác chân thật. Khánh muốn đi sâu vào trong để cho cô cảm thận những va chạm mạnh mẽ bằng da bằng thịt của anh.
“Tôi không muốn mang thai.”
“Vì sao? Ba mẹ đang muốn chúng ta sinh con đấy.”
Khánh giả vờ thăm dò. Mấy lần ba mẹ giục anh không thể từ chối được nữa. Quân thì miệng luôn hứa sẽ cho họ bồng cháu. Nhưng mỗi lần làm cùng anh cô lại ghét bỏ mà dùng biện pháp.
“Tôi không muốn mang thai con của anh. Dù chết cũng không muốn.”
Câu khẳng định chắc nịch kèm theo ánh mắt quả quyết khiến Khánh sầm mặt lại. Dù biết kết quả là vậy nhưng câu nói “Không muốn mang thai con của anh” như dao cắm lút cán vào người. Nhíu mày Khánh lập tức mỉa mai:
“Nhưng lại muốn sinh con cho kẻ khác. Có đúng không?”
“Đúng.”
Tay siết chặt bả vai gầy Quân đau đớn tràn nước mắt. Gương mặt ẩn chứa cơn thịnh nộ Khánh giương mắt lạnh lẽo nói:
“Vậy phải đợi đến lúc tôi chơi chán rồi cô mới có thể sinh con cho kẻ đấy.”
“Lũ đàn ông các người chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi à? Thật ghê tởm.”
Mí mắt không buồn nhúc nhích giờ cô có nhục mạ sỉ vả đi chăng anh cũng không dừng. Mút mạnh viền môi tay phải nắm chặt bầu ngực, tay trái cầm thứ đang phình to kia ma sát vài cái trên hạ bộ Quân. Tìm được đúng vị trí con quái vật liền nhảy vào. Vì quá quen thuộc nên dễ dàng lấp đầy nơi nhỏ nhắn của cô. Một lần anh dũng tiến vào kịch liệt công phá bên trong đáy hồ ấm áp. Nơi tư mật gắt gao kết hợp chặt chẽ không rõ là đau hay sảng khoái cả hai đều cùng rên lên. Dù đã vào sâu bên trong nhưng Khánh phải dừng lại. Cánh hoa kẹp chặt như muốn cắn đứt bộ phận làm anh không thể di chuyển.
Chết tiệt. Sao cô ấy lại chặt như vậy chứ? Sớm đã biết như thế này thì mình đã không nên nhịn lâu như vậy.
Cong người lại vì đau Quân vặn vẹo thân thể vô lực tìm kiếm cách giải thoát. Bên dưới co rút mạnh vật chướng nằm im trong nụ phấn hồng. Cô cảm nhận được nhịp đập liên hồi của nó và đang trương to lên. Cảm nhận được hạ thể mình đang nới rộng để nuốt hết dị vật nóng ấm ấy vào. Quân ghê tởm chính mình.
“Anh là đồ khốn kiếp. Buông…a.”
Chưa nói hết câu bên dưới đã bị xỏ xuyên. Sự co thắt của làm Khánh rạo rực kích thích và bắt đầu di chuyển. Nếu không anh sẽ phải phất cờ đầu hàng. Lúc đầu nhẹ nhàng rồi dần thúc mạnh, vật đàn ông như muốn xuyên thủng bên trong cô. Cảm thấy chưa đủ anh muốn sâu, vào sâu hơn nữa để chiếm hữu.
“Sâu…sâu quá..đừng mà…”
Tiếng cầu xin như một lời phép quỷ dị gì đấy thôi thúc Khánh luật động mạnh hơn nữa.
Âm thanh ám muội vang trong phòng đến nức người. Tiếng rên rỉ đầy nỉ non của người phụ nữ, tiếng thở hổn hển, tiếng gầm của người đàn ông.
Phan Quân Khánh tay ôm ghì chặt người dưới thân miệng không bỏ sót một chi tiết nào trên hai khuôn ngực săn cứng kia bên dưới tận hưởng sự khít chặt. Xấu hổ tủi nhục Quân cắn răng kìm nén lại tiếng rên trong miệng khi bị anh đưa đẩy chơi đùa. Đôi mắt ngập nước cô cảm thấy mình thật bất tài vô dụng khi bị chiếm đoạt dễ dàng như vậy. Miệng nói ghét hận nhưng thân thể lại hoà hợp với hắn. Bây giờ cơ thể lại phối hợp lên xuống theo động tác của hắn.
Nghĩ lại câu nói của Quân lúc nãy Khánh càng thô bạo xông vào. Cái nào cái nấy như muốn nghiền nát cô. Đi hết bản thân vào trong Quân anh muốn chạm đến giới hạn sâu nhất của chỗ đấy.
Muốn sinh con cho người khác à? Nghĩ cũng đừng mơ mà nghĩ tới chuyện đấy.
“Aa. Đa..u.”
Một đường như chẻ tre đầy ý trừng phạt làm Quân đau mà hét ầm lên. Cô khóc. Tiếng khóc nức nở làm Khánh chau mày rồi chậm nhịp độ lại. Anh bắt đầu nhẹ nhàng để người bên dưới thích nghi với nhịp hông đẩy đưa của mình.
Bức người Quân dậy Khánh cởi trói cho cô rồi điều khiển hai tay cô ôm chặt vào lưng mình. Quân chẳng còn lực để từ chối tay chân y như rô bốt hoạt động theo ý của người điều khiển.
Đắm chìm trong dục vọng, đê mê, khoái lạc, mạnh mẽ nồng nàn, cuồng nhiệt khi hai cơ thể hoà quyện với nhau. Âm thanh da thịt chạm vào nhau phát ra rất rõ ràng. Căn phòng nhỏ trong toà nhà rộng lớn tràn đầy hương vị nhục dục.
Khánh ra vào như vũ bão, mưa trút. Khoái cảm chạy qua các giác quan anh tham lam không ngừng nghỉ. Mồ hôi rơi xuống, từng cơ bắp lấm tấm hạt nước trong suốt. Quân như bị dắt vào thiên đường khoái lạc, người như bay lên chín tầng mây mỗi lần đón nhận thân thể Khánh. Cô không còn biết gì nữa chỉ biết rằng mình đang hoà quyện kết hợp nhịp nhàng với người đàn ông này.
Cảm thấy không giữ được nữa Khánh mạnh mẽ đẩy vào. Không tự chủ được anh suồng sã như muốn phát điên. Tiếng gầm và tiếng hét vang lên, anh tiến vào lần cuối rồi bắn ra dòng dịch ấm nóng vào bên trong. Cảm giác vật ấy đang co giật bắn chất lỏng vào cùng lúc cô phóng ra cao trào. Hai thứ hoà quyện lẫn nhau lấp đầy buồng căng. Quân căng cứng người cào mạnh vào lưng Khánh nhận tất cả mầm mống của anh.
Chiếc giường đã ngừng rung lắc tiếng thở dốc đứt quãng của cả hai phát ra. Khánh vẫn ghì chặt lấy thân thể bé nhỏ ấy không muốn buông.
Đúng là yêu tinh muốn lấy mạng người.
Quân ngã người nằm im trên Khánh. Cô không còn sức để nghĩ hay rời khỏi anh. Nghỉ ngơi được vài phút Khánh lại lật người cô lại đè xuống. Thứ đàn ông lại giương cao làm Quân hoảng sợ. Không phải hắn định tiếp tục đấy chứ?
“Không…”
Chưa kịp từ chối Khánh đã đẩy quái vật ấy vào trong rồi. Quân khẽ rên lên. Bên dưới chưa phục hồi đã phải tiếp nhận lửa tình điên cuồng. Cô thật sự muốn chết. Hắn là tên ác quỷ không phải người.
“Ngoan. Đừng có chống cự nữa.” Khánh vừa ra vào vừa thì thầm bên tai cô.
Nếu không phải cùng hắn nhiều lần trải qua hoan ái. Thì Quân cũng không dám tin rằng một tên mặt lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, đạo mạo, nghiêm túc này lại là một tên biến thái vô liêm sỉ đến thế.
Bị giày vò suốt hai tiếng đồng hồ người đã nhũn như đống bùn mà Khánh không chịu ngừng. Từ giường xuống nền thảm, bên trong nhà vệ sinh rồi ra đến bàn ghế. Nơi nào cũng thể biến thành chỗ để Khánh hành sự.
Bên dưới đã sưng đỏ đau đớn. Cầu xin Khánh nhưng anh bỏ ngoài tai. Đến khi chỗ đấy của cô chảy máu lan lên bộ phận của mình Khánh mới dừng lại. Anh giật mình hỏi cô có phải đang đến kỳ hay không. Sắc mặt trắng bệch, ôm bụng Quân thều thào bên dưới của mình rất đau, đau rát đến mức tê liệt. Cô liền ngất đi trước con mắt trợn tròn kinh hãi của Khánh.
Nhìn nơi ấy của cô vẫn đang còn chảy máu Khánh lo lắng bật dậy tìm điện thoại để gọi bác sĩ. Nghĩ rằng nếu không cầm máu có lẽ cô sẽ chết. Miệng hét lên qua điện thoại anh ra lệnh vị bác sĩ riêng của gia đình cử một nữ bác sĩ đến trụ sở WL để cứu người gấp.
Ngay lập tức.