Mục lục
Vợ yêu con cưng của tổng tài - Tô Lạc Lạc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21132.
Long Dạ Tước sau khi chọn món, anh tao nhã cầm ly lên, thưởng thức trà xanh, nhìn sang hướng người con gái biểu cảm rất phong phú ở phía đối diện, "Đến cô rồi đấy."

"Ớ... anh cũng đã chọn nhiều như vậy rồi, tôi không cần chọn nữa đâu! Ăn không hết rồi." Tô Lạc Lạc cảm giác sáu món ăn đã là rất nhiều rồi.

"Món ăn ở đây coi trọng khẩu vị, không phải là số lượng, vì vậy, sáu món thật ra không coi là nhiều."

"Vậy..."

"Nếu như cô không biết chọn, vậy thì để tôi gọi thêm mấy món vậy!" Nói xong, Long Dạ Tước bỏ ly trà xuống, nhìn người phục vụ, mở đôi môi gợi cảm, lại thêm bốn món.

Tô Lạc Lạc phía đối diện đã hóa đá rồi, cô có dự cảm sẽ bị anh ta ăn đến nghèo không còn gì.

"Được rồi, vậy xin hỏi hai vị muốn uống chút gì không?"

"Khui một chai sáu lít Lafite Louis XIII."

Tim của Tô Lạc Lạc muốn nhảy ra lòng ngực, không hiểu rượu đến thế nào cũng biết Lafite Louis là nhãn hiệu rượu vang nức tiếng! Tô Lạc Lạc lo nuốt nước miếng, "Ớ ! Chúng ta không uống nhiều rượu như vậy đâu!"

"Rượu uống không hết có thể kí gửi." Người đàn ông nhoẻn miệng cười, giống như hoàn toàn không biết một chai vang đỏ anh vừa khui đắt đến dường nào vậy.

"Được ạ, xin đợi chút." người phục vụ cười rời khỏi.


Tô Lạc Lạc uống trà, cô nhẫn nhịn, cuối cùng, vẫn là nhịn không được, nói nhỏ với người đàn ông đối diện, "Xin hỏi anh vừa kêu chai rượu bao nhiêu tiền vậy?"

"Giá thị trường có lẽ là hơn sáu trăm ngàn tệ một chai." Người đàn ông nhẹ nhàng nói.

Tô Lạc Lạc vốn đã có đôi mắt to rồi, giờ lại trợn to gấp hai lần, nhìn trân trân gười đàn ông, biểu cảm của cô cứng đơ rồi.

"Cái gì? Đắt như vậy?"Tô Lạc Lạc nghiến môi, biểu hiện một bộ mặt chết người.

"Không có đem đủ tiền theo à?" Long Dạ Tước biết rõ mà còn hỏi, mà lại hỏi với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Tô Lạc Lạc khóc tàn hết mặt, tất cả tài sản của cô thêm vào, cũng mua không được một chai rượu vang đỏ á!

"Cái đó..."

"Yên tâm, bữa ăn hôm nay tôi mời." Người đàn ông đột nhiên tốt bụng mà mở lời, khuôn mặt tuấn tú, ý cười sâu xa.

Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, muốn có cốt cách một chút, nhưng mà cuối cùng bản thân không có mời anh ta ăn cơm, mà ngược lại ăn một bữa đắt như vậy. Hôm nay vừa để anh ta ra sức, lại ra tiền, cô thật sự thấy rất khó chịu!

Khuôn mặt cô có chút đỏ, cầm lấy ly trà mà có vẽ rất phiền não.

"Đây là nơi anh bình thường hay đến ăn cơm sao?" Tô Lạc Lạc cảm thán nói, đối với sự hiểu biết về người đàn ông này, thật sự quá ít rồi.

"Uhm ! Tôi thông thường ở đây dùng bữa." Long Dạ Tước gật đầu.

Tô Lạc Lạc im lặng, lúc này, phần nợ anh ta hình như sẽ trả không hết.

Rượu mở ra rồi, người phục vụ giúp mỗi người bọn họ đổ vào nửa ly, "Mời hai vị từ từ dùng bữa."

Tô Lạc Lạc đã đến rồi, cũng chỉ có thể dùng bữa tối hết mình thôi, cô cầm lấy ly rượu, học người đàn ông đối diện lắc nhẹ, đưa lên miệng thử một ngụm.

Cô là người uống rượu gì cũng uống không ra mùi vị, vì vậy, cô chỉ thầm ca thán, rõ ràng chỉ là một chai rượu, tại sao lại đắt như vậy chứ!

Chẳng qua, rượu có hương thơm ngọt ngào, uống thêm vài ngụm, vẫn là cảm thấy đắt có chất lượng của đắt.

Tiếp theo đó, liên tục lên món, quả nhiên, giống Long Dạ Tước nói, ở đây chú trọng cảm giác ăn chứ không phải là lượng, bày biện trên dĩa rất là đẹp, nhưng mà, mỗi phần thì đúng là chỉ ăn vài miếng là hết rồi.

Tô Lạc Lạc trước là không thể lý giải, nhưng mà, đợi cô ăn một miếng mới phát hiện, trời ạ! Thế giới này lại có món ăn tuyệt vời đến vậy.

Thật là quá ngon rồi, quả nhiên đắt có nguyên nhân của đắt!

Tô Lạc Lạc trải qua phong ba bắt cóc, kinh sợ làm cô đói lắm rồi, cộng thêm thức ăn lại rất ngon, cô thật sự nhịn không được biến thành người hám ăn, nhìn lại người đàn ông đối diện, tướng ăn rất là tao nhã.

Anh chọn thật sự rất nhiều, vì vậy, hoàn toàn có thể đáp ứng phân lượng của một người hám ăn.

Long Dạ Tước vừa ăn vừa nở nụ cười rất nhẹ nơi khóe miệng, tuy là hôm nay vì cô mà bị thương một lần, nhưng mà, cũng giúp anh mở ra một cánh cửa, cánh cửa có thể để anh đi vào trong tim cô.

Cô không còn biến thành con mèo hoang quật cường vừa vươn nanh múa vuốt, tỉ mĩ nhìn cô, cô là một con mèo nhà dễ thương và càng nhìn càng xinh.

Tô Lạc Lạc vừa ăn, cặp mắt lớn vừa sáng lên, tùy theo cử động nhai thức ăn của cô mà chớp động, làm người đàn ông đối diện cảm thấy ngon miệng.

So với thức ăn trước mắt, hình như cô gái đối diện càng hợp khẩu vị của anh hơn.

Một bữa ăn đã xong, thời gian cũng đến buổi tối tám giờ rồi, Long Dạ Tước chuẩn bị dẫn cô đi đón bọn trẻ về.

Và thật sự có một người lo lắng không chịu nỗi nữa rồi.

Người này chính là Dạ Trạch Hạo, lúc trưa đợi anh tham gia hoạt động về đến xe, thì không thấy Tô Lạc Lạc người đâu, hỏi Lan Lan, Lan Lan nói sau khi đem mắt kính đi, thì không về xe lần nào, còn nghĩ là cô ở một góc nào đó xem hoạt động biểu diễn chứ!

Dạ Trạch Hạo gọi điện thoại cho cô, cứ liên tục trong trạng thái bận máy, xe của Dạ Trạch Hạo cứ ở đó đợi, đợi Tô Lạc Lạc về xe,nhưng mà từ trưa đợi đến hai giờ hơn, cũng không thấy Tô Lạc Lạc về.

Bọn họ chỉ còn cách rời khỏi trước, mà trong khoảng thời gian đó, Dạ Trạch Hạo cứ gọi điện cho cô liên tục, từ ban đầu là trong trạng thái bận máy đến sau này là tắt điện thoại luôn.

Dạ Trạch Hạo lo đến điên luôn rồi, Tô Lạc Lạc tại sao có thể biến mất rồi?
Không lẽ cô có việc gấp phải rời đi à? Hay là cô đã xảy ra chuyện gì rồi?

Dạ Trạch Hạo về đến công ty, anh quyết định nếu như không tìm thấy Tô Lạc Lạc, anh sẽ đi báo cảnh sát.

Tuy nhiên chị Mai khuyên anh vẫn nên chờ đợi, rốt cuộc Tô Lạc Lạc là người lớn, lại không phải trẻ con ba tuổi, nói không chừng cô thật sự có chuyện gì đó gấp gáp rời khỏi, mà không có thời gian chào một tiếng.

Dạ Trạch Hạo cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, mà anh biết, muốn kiếm thấy Tô Lạc Lạc, có một chỗ có thể đợi.

Đó là biệt thự của Long Dạ Tước, lúc anh từ công ty trở về, vừa lúc Long Dạ Tước dẫn Tô Lạc Lạc ra ngoài ăn cơm, vì vậy, xe của anh dừng trước cửa nhà Long Dạ Tước, từ sáu giờ đến chín giờ.

Long Dạ Tước dẫn Tô Lạc Lạc đón được hai đứa trẻ rồi, hai đứa trẻ hiếu kỳ hôm nay Long Dạ Tước đột nhiên rời khỏi, Long Dạ Tước chỉ có thể nói dối, nói có chuyện gấp nhất định phải đi, mới không cùng bọn chúng nói gì là rời khỏi rồi.

Tô Lạc Lạc cũng tuyệt đối không để bọn trẻ biết, hôm nay phát sinh chuyện gì, được cái, hai đứa trẻ cũng dễ bị lừa, liền tin tưởng bọn họ.

Còn vết thương của Long Dạ Tước bị quần áo che đi mất rồi, bọn trẻ cũng nhìn không ra.

Xe của Long Dạ Tước chạy trên con đường dài và dốc, cuối cùng đến được cửa của biệt thự.

Mà chính lúc đó, trong bóng tối kế bên, đột nhiên có đèn pha của xe sáng lên.

Tô Lạc lạc nhìn thấy chiếc xe dừng kế bên, cô lập tức nhận ra, nói với Long Dạ Tước, "Dừng xe, tôi qua đó chào hỏi một tiếng."

Long Dạ Tước đương nhiên biết đó là xe của ai, không ngờ rằng lại dừng trước cửa nhà anh, nó làm anh có chút không vui, nhưng cũng phải dừng xe lại, Tô Lạc Lạc nhanh chóng xuống xe, mà từ trong xe thể thao, thân hình của Dạ Trạch Hạo nhanh chóng bước qua đó, trong lúc Tô Lạc Lạc vẫn chưa nói gì, anh đã vươn tay ra, một phát ôm lấy Tô Lạc Lạc vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK