21145.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc giúp hai đứa nhỏ chỉnh trang lại đồng phục xong, nghĩ đến tối nay bọn trẻ phải đến nhà họ Long ăn tối, cô căn dặn, “Buổi tối đến nhà ông bà nội, các con nhất định phải nghe lời nhé, biết chưa?”
“Dạ! Chúng con sẽ ngoan ngoãn mà.” Tô Tiểu Sâm đảm bảo, Tô Tiểu Hinh cũng gật đầu.
Tô Lạc Lạc đối với người nhà họ Long, vừa không muốn gặp mặt, vừa không muốn có chút quan hệ gì, hơn nữa, cô cũng biết người nhà họ Long cũng xem thường thân phận của cô, thế nên hai bên không gặp nhau, cũng là chuyện tốt.
Ánh mắt Long Dạ Tước hình như nhìn thấu tâm can cô, đôi mày sắc hơi xoắn lại, đến bây giờ anh cũng không hiểu được tâm tư của cô ấy là gì.
Nhưng có một điều anh rất rõ, hoàn cảnh sống từ nhỏ và thân thế của cô đã tạo nên tính cách không tin tưởng bất kỳ ai của cô, trong mắt cô chắc chỉ tin mỗi bản thân thôi.
Điều này đối với anh mà nói không phải là chuyện tốt gì.
Vì điều này có nghĩa là anh muốn bước vào tim cô, buộc phải trả cái giá càng đắt và có hành động nhiều hơn nữa.
Tô Lạc Lạc và hai đứa trẻ vẫy tay tạm biệt, nhìn bọn trẻ lên xe, đứng tiễn xe sang chạy ra khỏi biệt thự, Tô Lạc Lạc nghĩ một lúc, lên lầu ba, vào phòng tập thể hình, bắt đầu chạy bộ.
Có một cơ thể khỏe mạnh là vốn liếng để cách mạng. Tô Lạc Lạc vào buổi chiều vẫn nhịn không được cầm điện thoại lên web, phát hiện các bài báo và bình luận khó coi liên quan đến cô đã rất khó bị tìm ra, nhưng trên mạng vẫn còn rất nhiều hình ảnh và bài đăng về Dạ Trạch Hạo và Hạ Dung, thậm chí còn kể chuyện tình của bọn họ có đầu có đuôi, về Hạ Dung, cô ta cũng rất thoải mái tương tác ngôn ngữ trên wechat với Dạ Trạch Hạo, vui vẻ thừa nhận mối quan hệ tình cảm này.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy hình ảnh của bọn họ trên mạng, trông rất hợp đôi, nếu anh ta thật sự thích Hạ Dung thì cô cũng chúc phúc anh từ tận đáy lòng.
Thời gian thoắt cái là đến chiều rồi, Tô Lạc Lạc tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, đã là bốn giờ rưỡi, cô nghĩ đến tối nay còn phải cùng Long Dạ Tước dự dạ hội, bèn vội thức dậy.
Năm giờ, chuông cửa vang lên, cô nhìn qua màn hình hệ thống chuông cửa, thấy người đứng bên ngoài là trợ lý của Long Dạ Tước, Tống Nhã.
Tô Lạc Lạc vội mở cửa cho cô ấy, Tống Nhã nở nụ cười bước vào trong đại sảnh.
“Xin chào Tô tiểu thư, tôi nhận nhiệm vụ từ Long tổng, đến đón cô đi trang điểm ạ.” Tống Nhã mỉm cười nói.
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Được rồi, tôi lấy túi là xuống ngay.”
“Còn nữa, Long tổng nói, mời cô đem theo cả món quà sinh nhật mà anh ấy tặng, phối với món quà tối nay của cô, sẽ dùng tới đấy ạ.”
Tô Lạc Lạc không ngờ anh ta vẫn còn nhớ cái này, cô chỉ còn cách gật đầu nói, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Tô Lạc Lạc đến góc tủ quần áo của Long Dạ Tước, lấy bộ trang sức mà anh ta tặng lần trước xuống lầu.
Ngồi lên xe của Tống Nhã đi đến một tiệm lễ phục cao cấp ở trung tâm thành phố.
Tống Nhã nói với giám đốc rằng tối nay Tô Lạc Lạc phải tham dự một buổi tiệc, người này đã biết phải lựa chọn trang phục như thế nào cho cô rồi.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, vị giám đốc tỉ mỉ đánh giá cô một lúc rồi mới quyết định. Làn da Tô Lạc Lạc trắng mịn, dáng người thon thả, vị giám đốc này quyết định không che giấu đôi chân thon dài xinh đẹp của cô, chọn một mẫu đầm ngang vai màu đen, kiểu dáng kinh điển không mất tính quý phái, đường may eo hoàn mỹ để lộ chiếc eo nhỏ xinh của cô, còn cái tà dài may từ voan mỏng để lộ ra đôi chân thon dài đẹp đẽ của cô.
Trên bộ lễ phục cũng có điểm xuyết một ít kim tuyến đá nhuyễn, trông như là vầng tinh tú trong bầu trời đêm vậy.
Tô Lạc Lạc đeo lên bộ trang sức mà Long Dạ Tước tặng cho cô, mái tóc dài được buộc lại theo phong cách phồng nhẹ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, tất cả đều phù hợp hài hòa với nhau.
Tống Nhã cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Long tổng thích cô ấy rồi, vì trên người cô có một thứ ánh sáng không thể nào ngó lơ được, ngay cả bản thân cô là con gái, cũng nhìn ngơ người khi ngắm cô ấy.
Tô Lạc Lạc và Tống Nhã đi ra, lúc này sắp sáu giờ rồi, Tống Nhã gọi điện cho Long Dạ Tước, cô dẫn Tô Lạc Lạc đến bên xe sang của anh.
Cánh cửa sang trọng bất ngờ mở ra, Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn, thấy Long Dạ Tước bước ra từ thang máy, cả người anh là bộ vest màu đen lịch thiệp, toát ra khí trường cao lạnh vững vàng. Khi nhìn anh từng bước tiến về phía mình, tim Tô Lạc Lạc bất giác run lên, đập nhanh hơn.
Phải thừa nhận rằng trên người của anh ta có một loại cảm giác rất cuốn hút, đồng thời cũng tỏa ra một khí thế đế vương từ trên cao nhìn xuống.
Long Dạ Tước vừa bước xuống từ phòng làm việc, khi anh bước ra khỏi cửa thang máy, nhìn thấy bóng lưng của cô gái đang đứng cùng với Tống Nhã.
Ánh mắt anh co lại, chỉ là một bóng lưng thôi mà tim anh đã hưng phấn đập nhanh một nhịp, anh cố ý nhấn mở xe, để thu hút cô quay đầu lại.
Khoảnh khắc Tô Lạc Lạc quay đầu, dù là trong hầm để xe tăm tối, cũng có vẻ như ánh sáng xung quanh đều hội tụ lên thân người cô vậy, cô của tối nay anh chấm cho điểm tuyệt đối.
Và quần áo trang sức chỉ là phụ họa thêm cho cô thôi, đẹp nhất vẫn là bản thân cô.
Tô Lạc Lạc dưới ánh nhìn của anh trở nên có chút ngại ngùng, đến nỗi không biết phải để tay ở đâu luôn, hàng lông mi dày rậm chớp nhẹ, cố gắng khống chế nhịp tim của bản thân.
Rất nhanh, đôi giày đen bóng dừng trước mặt cô, cô từ từ ngẩng đầu, men theo chiếc quần tây thẳng thớm của anh nhìn lên, cuối cùng chạm phải đôi người đen và sâu như đêm tối.
Và bất ngờ, cô không biết tại sao tim lại loạn nhịp.
Tống Nhã ở bên cạnh đã sớm biết điều trốn vào trong xe cô rồi.
Tay Tô Lạc Lạc bất ngờ bị anh ta cầm lên, dẫn đến vị trí ghế lái phụ, vô cùng ga lăng kéo cửa ra, nói với cô, “Lên xe đi.”
Tô Lạc Lạc cúi người ngồi vào, Long Dạ Tước đi đến ghế lái, cũng ngồi vào xe, khởi động xe và chiếc siêu xe phóng nhanh về hướng cửa hầm xe.
Và cùng một thời gian, xe bảo mẫu của Dạ Trạch Hạo cũng xuất phát từ một tiệm lễ phục, trên xe, Dạ Trạch Hạo bảnh bao trong bộ vest màu trắng, bên cạnh anh, Hạ Dung trang nhã ngồi đó, cô diện bộ lễ phục màu đỏ đô, cổ chữ V khoét sâu, để lộ ra cả một nửa khe ngực, vô cùng thu hút người đối diện.
Đồng thời biểu cảm cũng rất phong phú, ánh mắt cô rất ngưỡng mộ Dạ Trạch Hạo ngồi bên cạnh, đáy mắt lóe lên sự phấn khởi, cô thật không ngờ rằng Dạ Trạch Hạo sẽ chủ động tìm đến cô, kêu cô đồng ý công bố với người ngoài là họ đang quen nhau.
Tuy cô biết nguyên nhân Dạ Trạch Hạo làm vậy, chẳng qua là muốn dập tắt cái tin đồn về người con gái tên Tô Lạc Lạc kia, nhưng mà cô lại cam tâm tình nguyện làm bạn gái tin đồn mới của anh.
Hơn nữa, tối nay cô còn được vinh hạnh trở thành bạn dự tiệc cùng với anh ta.
Tối nay là một buổi dạ tiệc long trọng được tổ chức tại một khách sạn bảy sao tại trung tâm thành phố, danh sách khách mời toàn là đại phú đại quý trong nước, danh gia trong giới chính trị tập trung lại.
Tô Ngữ Phù có không cam tâm thì vẫn xuất hiện trên xe của Lâm thiếu gia trong bộ đồ màu hồng phấn, bên cạnh cô là một người đàn ông có ngoại hình bình thường, lại không đủ chiều cao.
“Tô tiểu thư, tối nay cô thật xinh đẹp.” Vị Lâm thiếu gia này vô cùng có hứng thú với Tô Ngữ Phù.
Tô Ngữ Phù nhoẻn miệng cười, “Cám ơn.” Nói xong, cô nhẹ nhàng sờ túi sách lấp lánh của mình, còn trong túi có vũ khí bí mật của cô tối nay, chuyên môn chuẩn bị để đối phó với Tô Lạc Lạc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK