21194.
Long Dạ Tước mặc kệ, bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hướng về phía đôi môi đỏ mọng của cô, hôn lên một cách bá đạo vô cùng.
Đầu óc của Tô Lạc Lạc bỗng như bùng nổ, người đàn ông này quá đáng ghét mà, đã nói không đụng vào cô rồi, giờ mới chớp mắt qua lại không giữ lời.
Long Dạ Tước không phải không giữ lời, chỉ tại cô quá đẹp đi, đẹp đến nỗi khiến anh không thể không nghĩ ngợi được.
Sau khi đè cô ra hôn hết một lúc thật kịch liệt, Long Dạ Tước đã thách thức giới hạn của Tô Lạc Lạc, xém tí nữa đã vượt mức lạc đạn, hơn nữa, Tô Lạc Lạc bị ức hiếp không chỉ có đôi môi.
Sau cùng, Tô Lạc Lạc giận đến nỗi dùng hết sức giữ cằm của anh cắn một cái, Long Dạ Tước đau điếng mới buông cô ra, Tô Lạc Lạc lúc này suy nghĩ cũng không được tỉnh táo lắm, tuy vậy, cô có giới hạn, người đàn ông này không được vượt quá giới hạn đó.
Long Dạ Tước ôm cằm nhìn ánh mắt say xẩm không có tiêu điểm của cô hiện lên vẻ kiên quyết và tức giận, anh chỉ đành bỏ cuộc mọi suy nghĩ, chỉ là đêm nay, thực sự anh có thể ngủ một giấc ngon không?
Người phụ nữ này thật sự là món ngon tuyệt vời ngay trước mặt khiến anh chỉ có thể nhìn không được thưởng thức.
"Không được đụng em … không được …" Tô Lạc Lạc lúc sắp ngủ, trên miệng vẫn nói câu kiên quyết đó.
Long Dạ Tước khổ sở nhìn cô, nếu cô không nói ra câu nói kiên quyết ấy, lúc nãy anh xem tí nữa là đã vượt qua kết giới của cô, Tô Lạc Lạc ôm hai tay, làm hành động phòng thủ.
Long Dạ Tước cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ muốn đụng vào cô nữa, anh biết rằng, chỉ cần cho anh có thêm thời gian thì người phụ nữ này sẽ ngoan ngoãn tự nguyện đến bên anh, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Anh không muốn vì hưng phấn nhất thời mà làm xóa hết tất cả tình bạn và sự tín nhiệm đã tạo dựng được với cô, đến bây giờ, nếu còn muốn tiếp cận cô ấy nữa, cô nhất định sẽ giống như một con mèo nhỏ chỉ muốn cắn người.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc nhức đầu muốn chết, cô ôm lấy trán rồi ngồi dậy, chờ đến lúc cô ý thức được mình đang ở trong phòng ngủ của Long Dạ Tước, cô nhanh chóng cúi đầu xuống kiểm tra cơ thể của mình, mọi thứ đền ổn không có mất mát gì, và cơ thể cũng không có cảm giác đau nhức.
Cô thở dài một tiếng, thật may, đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả.
Bên cạnh không thấy bóng dáng của Long Dạ Tước, anh ta đi đâu rồi?
Tô Lạc Lạc nhanh chóng ôm cái đầu sắp nổ tung của cô, vỗ nhẹ vào, còn lúc này, phía cửa phòng tắm nghe tiếng đẩy cửa ra.
Chỉ thấy mái tóc đen của Long Dạ Tước còn ướt, bên hông còn quấn lấy một tấm khăn lông bước ra, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú không còn có thể chê vào đâu được vẫn còn vài giọt nước.
Rồi Tô Lạc Lạc nhìn tiếp xuống dưới, thấy bộ ngực săn chắc cường tráng của người đàn ông này, cùng với cơ bụng sáu múi đầy nam tính ấy, đầu của Tô Lạc Lạc càng căng hơn nữa, dường như máu huyết lập tức tăng xông lên não vậy.
Cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Long Dạ Tước bình thường chú trọng tập gym, vì vậy thân hình anh rất khỏe đẹp, hơn nữa, nếu là phụ nữ nhìn thấy thìcũng sẽ chảy nước miếng.
"Anh có thể đừng đi lại lung tung khi chưa mặc đồ không? Tô Lạc Lạc có chút tức giận.
"Trong lòng em hy vọng anh không mặc gì hết chứ gì." Long Dạ Tước nói một cách vô cùng tự tin.
Khuôn mặt của Tô Lạc Lạc lúng túng hết sức, cố gắng phản biện lại, "Em không có!"
"Em có!"
"Không có!"
"Có!"
"Không có! Anh có gì hay mà xem chứ?!"
"Thật không? Quay qua nhìn kỹ xem." Long Dạ Tước ra lệnh, Tô Lạc Lạc quay đầu qua, thấy tay của Long Dạ Tước chuẩn bị đang muốn cởi khăn tắm của anh ra, cô hết hồn vội che mặt lại, "Đồ lưu manh, khốn kiếp."
Long Dạ Tước thấy trêu chọc cô thành như vậy, anh không khỏi cười thành tiếng lớn, sau đó, anh bước vào phòng quần áo của anh, Tô Lạc Lạc tức đến nỗi nghiến răng, người đàn ông nay quá đáng lắm rồi, trêu chọc cô vui đến vậy sao?
Nếu để Long Dạ Tước trả lời câu hỏi này, vậy thì đương nhiên là rất vui rồi.
Mấy phút sau, thấy Long Dạ Tước mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần đen bước ra, người đàn ông này, vốn dĩ cao quý bất phàm, bộ đồ có cao cấp đến mấy cũng không thể lột tả được hết khí chất bản thân anh toát ra.
Cái sự nho nhã tôn quý ấy không thể miêu tả hết bằng lời được.
Trên cổ của Long Dạ Tước còn đeo một sợi cà vạt còn chưa thắt cho người khác cảm giác lười biếng, sau khi anh khâu nút cổ tay áo lại, anh mới từ từ nho nhỏ thắt cà vạt.
Tô Lạc Lạc nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, lại có chút mê mẩn, khi đợi cô phát hiện, cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy về hướng cổng.
Tụi nhỏ cũng đã tỉnh giấc, Tô Lạc Lạc đi vào trong chỉ tụi nhỏ tự mình mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.
Khi Long Dạ Tước bước ra lần nữa, mái tóc đen như mực được chải gọn nhìn rất có tinh thần, rất chỉnh tề, rất có phong độ của người lãnh đạo tài ba.
Tô Lạc Lạc không khỏi liếc nhìn vài lần.
"Hôm nay em phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh dẫn mấy đứa nhỏ đi học, buổi trưa anh sẽ về đón em cùng đi ăn trưa." Long Dạ Tước sắp xếp ổn thỏa hết.
Tô Lạc Lạc gật đầu, "Ừ!"
"Bye bye mami." Hai đứa nhỏ rất là vui vẻ, bởi vì tụi nhỏ nhìn ra được, tình cảm của ba và mami có tiến triển thần tốc! Có lẽ thời gian không xa sắp tới, tụi nó có thể tham gia hôn lễ của họ nữa.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc sau khi tiễn anh rời khỏi, cô thở một hơi dài, có chút chán chường bản thân tối qua lại uống say đến vậy, tuy rằng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng cũng quá liều, sau này tuyệt đối tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy nữa.
Tô Lạc Lạc nghĩ rằng Tô Vỹ Khâm tối qua chắc chắc đến tìm cô, sau đó, cô thật sự không muốn ở chung với gia đình này.
Còn vào lúc này, Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng điện thoại bên đầu giường, cô nhíu mày lại, không lẽ Tô Ngữ Phù lại đánh tới?
Cô nghĩ chắc thế, cô đứng dậy bước đến, nhấc máy lên, "A lô!"
"Tô Lạc Lạc, tại sao cô lại không qua thăm ba tôi? Đứa làm con như cô, một chút trách nhiệm cũng không có! Ba tôi đúng là sinh cô vô dụng quá rồi."
Tô Lạc Lạc nghe xong, chỉ muốn cười, may mắn cô không phải Tô Vỹ Khâm sinh ra, cô không có dòng máu của người nhà họ Tô, cô khẽ nói, "Buổi chiều tôi sẽ qua đó."
Buồi chiều, khi cô qua đó cô sẽ nói rõ ràng với bọn họ, sau này, nhà họ Tô của họ không được đến làm phiền cô nữa.
"Hứ! Đêm qua, cô dám để Dạ Trạch Hạo thay cô truyền máu, xem ra cô cũng hay lắm bắt cá được cả hai tay! Cô thật là có bản lĩnh! Long Dạ Tước biết không đó?" Tô Ngữ Phù cười chế giễu ở đầu dây bên kia.
"Chuyện của tôi không cần cô bận tâm, cô chỉ cần nhớ lấy, không được đến quấy rầy tôi là được, nếu không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô." Tô Lạc Lạc cảnh cáo nói.
Lần này, Tô Ngữ Phù im lặng rồi, chỉ là hừ một tiếng qua điện thoại, "Có gì đắc ý chứ? Không phải có Long Dạ Tước chống lưng cho cô sao?"
"Đúng, anh ấy sẽ chống lưng cho tôi thì sao chứ?" Tô Lạc Lạc muốn tức chết cô ta.
Lần này, Tô Ngữ Phù thật sự tức chết đi được, ở đầu dây bên kia cô liền cúp máy, không muốn nghe Tô Lạc Lạc ở đầu còn lại đắc ý nữa, vốn dĩ Tô Lạc Lạc không muốn nói gì cả, nhưng, Tô Ngữ Phù thách thức trước, cô nói như vậy.
Cúp máy xong, Tô Lạc Lạc tự giễu cợt mình, cô thật sự được Long Dạ Tước chống lưng cho mới được địa vị như ngày hôm nay! Câu nói này dường như cũng không có sai. Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, đột nhiên trong đầu nghĩ đến người con gái trông giống hệt cô như đúc đó, nếu cô không phải con gái nhà họ Tô, không lẽ cô và người con gái đó có quan hệ máu mủ với nhau?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK