21193.
Chín giờ ba mươi, Long Dạ Tước dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi đi xuống, Tô Lạc Lạc đã thu dọn chén đũa, còn chai sâm banh đó cũng bị cô uống như uống nước ngọt mất hơn nửa chai, loại sâm banh này thật sự là loại rất ngọt rất đậm vị, rất thích hợp cho phụ nữ.
Long Dạ Tước nhìn chai sâm banh chỉ còn nửa chai, anh hơi trợn to mắt, người phụ nữ không lẽ không biết, độ rượu của chai này là mười lăm phần trăm ư?
Tô Lạc Lạc ợ một tiếng, ngồi trên ghế sofa, thấy Long Dạ Tước đứng ở đó, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu cô đang giữ khư khư trong tay, Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt với vẻ dễ thương, "Thành thật xin lỗi! Em uống hết nửa chai sâm banh của anh rồi."
Sâm banh của anh ấy chắc hẳn là mắc lắm, vì vậy, cô vừa uống hết bao nhiêu tiền rồi thế nhỉ?
Thế nhưng, trong mắt của người đàn ông, rượu quan trọng sao? Đương nhiên không rồi, điều quan trọng là con người của cô, cô say rồi ư?
"Rượu của anh, em có thể uống sao cũng được, thế nhưng, độ rượu này khá cao, lát nữa có lẽ em sẽ rất say."
Tô Lạc Lạc chưa nói gì, bây giờ cô cũng có cảm giác lâng lâng chân không chạm đất rồi, cô chớp chớp mắt, đặt ly rượu xuống, sau đó đỡ lấy cái đầu nặng trĩu nói, "Em muốn đi ngủ."
Nói xong, cô muốn đứng dậy, nhưng chân vẫn còn hơi đau, cử động này làm cái chân bị thương của cô đập mạnh vào chân bàn, đau điếng người đến nỗi cô la lên một tiếng, Long Dạ Tước nhanh chóng chạy tới, có chút tức giận nói, "Say rồi còn cử động lung tung."
"Em không có say! Em còn đi được mà …" Bộ dạng này của Tô Lạc Lạc rõ ràng là đã say rồi, say đến nỗi như một người điên vậy.
Long Dạ Tước cúi người xuống bế cô dậy, Tô Lạc Lạc vùng vẫy được một lúc, sau đó chỉ ảnh cảnh cáo nói, "Long Dạ Tước, tôi cảnh cáo anh đó! Đêm nay anh không được lộn xộn … không được lợi dụng lúc người ta say."
"Anh thấy là em cố ý say để anh có cơ hội." Long Dạ Tước hừ nhẹ một tiếng.
Tô Lạc Lạc phùng má nhìn anh, "Anh nghĩ nhiều qua rồi, em không có nhé."
"Sau khi uống sau, em cũng sẽ muốn tôi, nếu em muốn, anh cũng không ngại thỏa mãn em." Long Dạ Tước nhìn xuống đôi má ửng đỏ của cô.
Tô Lạc Lạc ợ một tiếng, cô lắc đầu lia lịa, "Không muốn không muốn, em không có muốn." Nói xong, vừa đi lên đến trên lầu, cô vùng vẫy muốn đi xuống, không cần anh bế nữa, sau đó cô vung một cái, đẩy ra khỏi cái ôm của Long Dạ Tước, Long Dạ Tước lập tức liền ôm lại cô thật chặt, không để cô bị ngã, còn Tô Lạc Lạc khẽ mở miệng ra, không biết là để thở hay muốn cái gì.
Nhưng, Long Dạ Tước nghĩ đến tụi nhỏ vừa mới đi ngủ, cô phát ra bất kỳ tiếng kêu nào cũng sẽ làm ồn tụi nhỏ cả, vì vậy, anh liền dùng biện pháp trực tiếp nhất bịt tiếng của cô lại.
Đôi môi mỏng của anh đè mạnh lên miệng cô, áp sát cô vào một góc tường bên cạnh hành lang.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, nói rồi không cho người đàn ông này quấy rối mà, anh ta lại dám làm rối ngay lập tức, thật điên quá đi mất.
Long Dạ Tước không ngờ phụ nữ sau khi uống rượu, cái miệng nhỏ nhắn lại càng ngọt ngào hơn, anh liền mượn vị rượu ngọt của cô, muốn có nhiều vị thơm ngọt hơn nữa.
"Uhmm …" Tô Lạc Lạc một đằng muốn cự tuyệt nụ hôn của anh, môt đằng đưa tay nhỏ bé của cô đẩy anh ra, nhưng, bình thường thì cô còn sức chứ, giờ đây, cô chỉ cảm thấy cánh tay mềm nhũn, lực đẩy ra giống hệt như bông gòn vậy.
Đôi mắt đen láy của Long Dạ Tước thoáng nét cười, người phụ nữ này đêm nay còn cự tuyệt anh nữa không?
Long Dạ Tước giống như cố ý muốn khơi gợi suy nghĩ của cô, vì vậy, nụ hôn vô cùng nóng bỏng và kịch liệt, đôi mắt to tròn long lanh của Tô Lạc Lạc chỉ một lát đã mông lung đi, cô cũng là cô gái hai mươi bốn tuổi như ai, sao lại có thể chống cự được phản ứng cơ thể chứ?
"Ư …uhmmm…" Tuy đã rất say rồi, nhưng cô vẫn rất kiên định lập trường không dễ bị ức hiếp của cô.
Cái hôn này, kéo dài đến không đầy năm phút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc đã đỏ bừng vì nụ hôn này, lúc người đàn ông buông cô ra, cô liền thở hổn hển, muốn hít thở thật nhiều khí oxi trong lành tươi mới.
"Khốn kiếp …" Cô nhỏ giọng chửi một câu, sau đó, đẩy anh ra, một mình đi về phía cửa phòng của cô.
Vừa đi đến cửa phòng cô, cô cảm thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng, cũng may là đằng sau, Long Dạ Tước vẫn trông theo cô, cô vừa đổ nhào vào cửa, bóng người anh liền nhanh chóng đến trước đỡ lấy cô, trở thành là cô ngã vào lòng anh.
"Anh … đi ra chỗ khác!" Tô Lạc Lạc nhìn anh giọng hạ xuống một cách tức giận.
"Anh không thể để em đêm nay ngủ một mình được." Long Dạ Tước híp đôi mắt cất tiếng.
"Tại sao?" Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh.
"Bởi vì em say quá say rồi, anh lo em nửa đêm sẽ xảy ra chuyện."
"Em có thể xảy ra chuyện gì chứ? Em … em rất tốt." Cái đầu của Tô Lạc Lạc thật sự không có gì cả, hơn nữa, cô rất tự tin bản thân mình sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Thế nhưng, Long Dạ Tước lại không dám nghĩ như vậy, rất nhiều người uống say xảy ra chuyện, anh đưa tay ôm lấy eo của cô rồi bế cô dậy, trực tiếp đưa cô đi thẳng vào trong phòng ngủ của anh, đóng cửa lại, đặt cô lên giường.
"Long Dạ Tước, em không muốn ngủ giường của anh … Để em về phòng của em." Tô Lạc Lạc cất giọng trầm oán trách, cô ngồi dậy định bước xuống giường.
Long Dạ Tước đành đưa bàn tay to của anh ra, nhấn cô xuống với vẻ bất đắc dĩ, "Tô Lạc Lạc, em ngoan ngoãn ngủ ở đây, không được đi đâu hết."
"Em không muốn…"
"Em yên tâm, dù anh có muốn em cách mấy, cũng không thừa lúc em uống say." Long Dạ Tước đành cắn răng bảo đảm, "Đêm nay anh sẽ không đụng đến em."
Tô Lạc Lạc tiếp tục không muốn ở lại, cô không tin tưởng anh.
"Tô Lạc Lạc, em mà dám bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ muốn em ngay bây giờ." Long Dạ Tước đành phải dùng thủ đoạn uy hiếp.
Tô Lạc Lạc liền bị dọa đến trợn to con mắt, "Anh … anh dám."
"Em mà dám bước ra khỏi phòng của anh, anh dám." Long Dạ Tước đột nhiên hy vọng bản thân anh cứng rắn hơn nữa, có được cô ấy bằng hết thảy, để cô trở thành người phụ nữ của anh lần nữa, để kiếp này của cô không thoát khỏi bàn tay của anh.
Quả nhiên Tô Lạc Lạc đã bị dọa, nhìn thấy đôi mắt hung dữ của người đàn ông này, cô chỉ đành ngoan ngoãn quay lại co người trên giường của anh, trợn tròn đôi mắt to long lanh nói, "Anh nói rồi đó, không được đụng vào em, anh nói phải giữ lời."
"Đương nhiên giữ lời." Long Dạ Tước tức giận, người phụ nữ này không tin tưởng anh đến thế sao?
Tô Lạc Lạc ngoan ngoãn nghiêng người nằm xuống, lần này đầu cô thấy lâng lâng, nằm xuống đúng là có vẻ khỏe hơn.
Long Dạ Tước đã tắm gội xong, anh nhìn cô nép thân người nhỏ nhắn ở vào một góc, sau khi anh nằm xuống, lập tức kéo cô về bên mình, "Không được ngủ mép giường, em sẽ rơi xuống đó."
Trong hơi thở của Tô Lạc Lạc liền ngưởi thấy mùi nam tính mạnh mẽ nam tính, đầu cô lại trống rỗng nghiêm trọng hơn, cô chớp chớp đôi mắt mông lung, cô nhìn một lượt ngũ quan tuấn tú bất phàm của anh dưới ánh đèn, đặt biệt là đôi môi ấy, lúc này còn hôn cô một cách mãnh liệt nóng bỏng đó.
Lúc này đây, cô lại không cầm lòng được mà nuốt nước miếng.
Long Dạ Tước thấy dáng vẻ giống như có thể mặc cho anh ức hiếp của cô, anh khẽ cười, nâng chiếc cằm của cô lên, muốn hôn cô, Tô Lạc Lạc lập tức đưa tay che miệng của anh lại, "Không được hôn…"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK