21233.
Bên cạnh, Long Dạ Tước nghe thấy lời vừa rồi của ba, anh cũng sốc mấy giây, anh nhíu mày nói, "Có thể lấy thêm máu của tôi, tôi còn trẻ, ứng phó được."
Tiếp sau đó, là hai cha con cùng hiến máu, sự hiến máu của bọn họ khiến Dạ Trạch Hạo thân đang nằm trong phòng bệnh mất máu nhiều được ổn định mà cứu chữa.
Tô Lạc Lạc ngồi ở bên cạnh Dạ phu nhân, cô nhìn sự ôn hòa của vị phu nhân này, có chút không thể tin được đó là người thứ ba, có lẽ, năm đó nhất định có phát sinh chuyện gì đó, nhưng mà may mắn thay, bà không hề quấy rầy cuộc sống của Long phu nhân.
Long Sở Hùng sau khi lấy máu, dù gì cũng đã lớn tuổi, ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tinh thần mang đầy nỗi bứt rứt và giằng xé, dưới tình hình như vậy, ông đột nhiên được biết mình còn có một đứa con, đây tuyệt đối là một chuyện khiến ông trở tay không kịp.
Dạ phu nhân đột nhiên ngấn lệ tự trách mà nhìn ông, vạn phần hối hận mà xin lỗi, "Thật xin lỗi!"
Trên mặt Long Sở Hùng lướt qua một màu sắc bi thương, ông lắc đầu nói, có chút đau đớn mà than một hơi, "Em tại sao lại không nói cho anh chuyện này."
Kế bên, Long Dạ Tước vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy lời của ba mình và vị phu nhân kia, tâm tư mẫn cảm của anh, khuôn mặt thoáng chốc biến sắc, anh nhìn cha, lại nhìn vị phu nhân người vốn không quen biết, trong mắt anh có chút màu sắc bị sốc.
Tô Lạc Lạc cũng lo nhìn Long Dạ Tước, cô không nghĩ đến Long Sở Hùng lại biết thân phận của Dạ Trạch Hạo, cô bây giờ lo lắng nhất chính là cảm xúc của Long Dạ Tước.
"Ba, chuyện này là sao?" Giọng của Long Dạ Tước lập tức biến đổi lạnh tanh.
"Đây là sai lầm mà ta phạm phải lúc còn trẻ, một sai lầm mà ta chưa từng nói với mẹ con." Long Sở Hùng mắt đỏ hết, muôn phần tự trách và hối hận, đối diện với sự chất vấn của con trai, ông cũng chỉ có thể chân thành mà nhận sai.
Long Dạ Tước sắc mặt bỗng chốc khó coi, Dạ phu nhân kế bên nhìn anh, xin lỗi anh nói, "Xin lỗi, đừng trách cha cậu, là lỗi của tôi! Là tôi lúc đó còn quá trẻ, tôi có lỗi với mẹ con hai người."
Long Dạ Tước bỗng chốc phẫn nộ mà đứng dậy, "Vì vậy, bây giờ người đàn ông nằm trong giường, là em cùng cha khác mẹ của tôi sao?"
Anh giận dữ nhìn sang cha, Long Sở Hùng mặc định mà gật đầu, trong mắt toàn là tự trách và hối hận, "Xin lỗi, Dạ Tước, ta có lỗi với mẹ của con."
"Tôi và cha cậu năm đó ở buổi tiệc rượu mà quen biết, cha cậu uống say rồi, ông ta cái gì cũng không biết, đừng trách ông ta." Dạ phu nhân gấp rút giải thích, "Cậu có hận thì hận tôi đi!"
"Mẹ tôi cũng biết chuyện này?" Long Dạ Tước lúc này tức giận mà nhìn sang hướng vị phu nhân.
"Không...bà ta không biết, đêm đó chúng tôi không còn liên lạc gì với nhau nữa rồi, cũng không gặp mặt nhau nữa, cho đến bây giờ." Dạ phu nhân vạn phần tự trách, cái chuyện này, bà cứ sống trong áp lực. "Xin lỗi, là lỗi của tôi! Là tôi tưởng nhầm bà thành phu nhân của tôi, tổn thương bà." Long Sở Hùng lúc đó tuy say, nhưng nhớ rất rõ ràng, lúc đó ông và phu nhân phát sinh mâu thuẫn hiểu nhầm, sự rời khỏi của bà, làm ông say xỉn, vì vậy, mới sai lầm khi người phụ nữ đưa ông về phòng, tưởng nhầm là vợ của ông.
Long Dạ Tước nhìn biểu cảm tự trách của cha, thân là đàn ông, anh có thể hiểu một người đàn ông say rượu, cho dù xảy ra chuyện gì, đó cũng không liên quan gì đến tình cảm, chỉ là nhất thời rung động, nhưng lúc này, anh không có cách nào để bình tĩnh.
Anh đột nhiên ánh mắt nhìn sang hướng Tô Lạc Lạc, anh có chút sốc, "Em có phải sớm đã biết trước quan hệ của anh ta và anh?"
Tô Lạc Lạc có chút sợ hãi khi ánh mắt tiếp xúc với anh, nhưng cô thừa nhận mà gật đầu, "Đúng, em biết."
Long Dạ Tước đột nhiên thấy đau ở ngực, anh bước dài rời khỏi, phía sau lưng, Tô Lạc Lạc chạy theo, "Dạ Tước, xin lỗi, em không phải cố ý không nói cho anh biết... xin lỗi..."
Long Dạ Tước lập tức đi ra khỏi cửa, anh bước nhanh ra ngoài màn đêm, sau lưng, Tô Lạc Lạc lo lắng đuổi theo sau, nhưng mà, cô quá gấp gáp rồi, lại không biết ra cửa có một đoạn bật thang, chân cô bước lên phía trước, trực tiếp bước hụt vào hư không, bất giác phát ra một tiếng kinh hãi hô hoáng, "Á..."
Tiếp sau đó, cả người cô từ vị trí năm bậc thang mà ngã xuống.
Long Dạ Tước vừa tức giận rời khỏi, nghe thấy tiếng hô hoáng phía sau lưng, lúc anh xoay người thì đã không kịp nữa, cả người Tô Lạc Lạc đã lăn xuống.
"Lạc Lạc!" Long Dạ Tước nhanh chân tiến đến, ôm lấy cô gái bị lăn xuống vào trong lòng, trên trán của Tô Lạc Lạc hiện lên một vết sưng đỏ, chân cũng trật làm sắc mặt cô trắng toát, nhưng mà, cô không lo mình đau, cô nhanh tay nắm chặt lấy cổ của anh "Xin lỗi...em xin lỗi!"
Long Dạ Tước bất giác thở một hơi dài, "Cái câu nói này cũng không đến phiên em nói với anh, em chỉ là không nói cho anh biết thôi, không liên quan gì đến em."
"Em biết anh lúc này nhất định rất hận Dạ Trạch Hạo, nhưng mà, em hi vọng anh có thể bình tĩnh trở lại." Tô Lạc Lạc thật không hi vọng trong lòng anh chứa đầy ý hận, vì cô yêu anh, cũng rất thương anh.
Long Dạ Tước bế cô lên, quan tâm mà hỏi, "Bị thương chỗ nào rồi?"
Tô Lạc Lạc không muốn lúc này rồi còn làm anh phải lo lắng, bèn nhịn chỗ chân bị sưng, lắc đầu nói, "Chỉ là đụng vào trán, cũng không đau!"
"Ngốc nè!" Long Dạ Tước la nhẹ một tiếng, "Tại sao không nhìn đường cẩn thận?"
Nói xong, liền bế cô đi đến ghế ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh ngồi xuống, anh tỉ mỉ mà kiểm tra vết thương trên trán của cô, Tô Lạc Lạc dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn anh, giống như hóa thành ánh sáng mặt trời, soi rọi nỗi hận thù trong lòng anh, khiến chúng đều bốc hơi cả.
Long Dạ Tước nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, chỉ có thể sờ vào đầu cô nói, "Bây giờ, em biết gì thì nói anh nghe đi! Nếu như đã xảy ra rồi, anh sẽ thử tiếp nhận chuyện này."
Long Dạ Tước không phải loại người lòng dạ hẹp hòi đến nỗi không bao dung người khác, hơn nữa người phạm phải sai lầm là ba anh, cũng giống như sai lầm anh từng phạm phải vậy, quan trọng nhất là không hi vọng mẹ anh biết được chuyện này. "Dạ Trạch Hạo sớm đã biết ba của anh chính là cha ruột của mình, nhưng mà, anh ta cứ không có dũng khí để nhận nhau, vừa rồi nhìn thấy mẹ của anh ta, em nghĩ, là vì mẹ của anh ta cứ ra lệnh cho anh ta, không được quấy rầy cuộc sống của gia đình anh rồi! Vì vậy anh ta cứ kiên quyết không nói cái bí mật này ra, nhưng mà em biết, anh ta rất khát vọng có một người cha, cũng giống như lúc bọn trẻ sau khi biết đến sự tồn tại của anh, không lo nghĩ gì mà đi tìm kiếm anh."Tô Lạc Lạc nói xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói, "Em hôm nay gặp anh ta rồi, anh ấy nói với em, nhận hay không nhận cha, anh ấy sẽ xem sự sắp đặt của ông trời, nếu như ông trời cho anh ấy cơ hội, anh ấy sẽ nhận lại, nếu như không cho anh ấy cơ hội, anh ấy sẽ không nhận, sau đó, buổi tối thì anh ta xảy ra chuyện rồi, em không biết đây có phải là ông trời đang cho anh ấy một cơ hội hay không ."
Long Dạ Tước chau này, thì ra, người cứ giành người con gái của anh, lại là đứa em cùng cha khác mẹ, cái cảm giác phức tạp này làm lòng anh rối loạn. "Xin anh đừng hận anh ta được không? Anh ta cũng chỉ là vô tình mà đến thế giới này, anh ta cũng là người rất tội nghiệp."Tô Lạc Lạc nhẹ giọng nói.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK