Mục lục
Vợ yêu con cưng của tổng tài - Tô Lạc Lạc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21176.
“Vậy cô lo lắng cái gì?”

“Đó là cái điện thoại mà tôi tốn hết bảy ngàn tệ mua về, nửa năm đều chưa hề dùng đến.” Tô Lạc Lạc tức vì điều này.

“Thích loại phong cách nào?” Người đàn ông dò hỏi một tiếng.

“Ớ?” Tô Lạc Lạc nhìn về anh ta, không biết anh muốn nói gì.

“Nếu như là tôi hại cô làm mất điện thoại, tôi sẽ đền cô một cái.” Long Dạ Tước tao nhã mà chuyển động vô lăng, sự việc có thể dùng tiền để giải quyết, đối với anh mà nói, đó không phải là việc.

Tô Lạc Lạc kinh ngạc mấy giây, sau đó, cô lắc đầu nói, “Bỏ đi, tự bản thân tôi đi mua, chuyện cũng không thể trách anh, hơn nữa, tôi vừa rồi hù anh phanh gấp, hại anh bị đâm xe, lần đụng xe này, đủ cho tôi mua mười mấy cái điện thoại rồi.”

Long Dạ Tước nhìn cô còn nói đạo lý, anh vẫn kiên trì nói, “Tôi sẽ đền cho cô.”

“Thật sự không cần.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cũng rất kiên quyết.

Long Dạ Tước quay đầu nhìn vào mắt cô, khuôn mặt nhỏ của cô rõ ràng vẫn đang vì mất điện thoại mà chán nản, có lẽ đối với cái loại con gái như cô, mất một cái điện thoại, thật sự rất đau lòng.

Long Dạ Tước thấy qua điện thoại của cô, vậy thì chiếu theo nguyên bản mà mua lại cho cô.

Tô Lạc Lạc vẫn là kịp giờ đến làm việc, cô đến nơi làm việc, Phương Phương có chút lo lắng đi tới vị trícủa cô nói, “Cô hôm qua sao không xin phép mà đi rồi?”

“Tôi có việc gấp.”

“ Cô không sợ qua không được kì thực tập một tháng này sao?”

“Ờ! Hi vọng có thể qua.” Tô Lạc Lạc gượng cười một tiếng, kéo cô ta nói, “Cùng tôi đi nhà vệ sinh có được không!”

“Được thôi!”

Hai cô gái cùng tuổi, hình như có một loại từ trường tự nhiên thân, hai người từ nhà vệ sinh ra, thì đến phòng trà nước, Tô Lạc Lạc uống một ly nước, cảm giác có chút đói, cũng chỉ có thể nhịn đợi đến lúc ăn cơm thôi.

Về đến chỗ ngồi làm việc, trên bàn của Tô Lạc Lạc, tự nhiên nhiều ra một cái hộp, kế bên còn có một cái bánh bao và sữa bò tinh tế.

Tô Lạc Lạc đứng hình vài giây, lúc này, điện thoại bàn trên bàn cô vang lên, cô nhanh chóng ngồi xuống nghe điện, “Alo, chào anh!”

“Nhìn thấy điện thoại và bữa sáng rồi chưa?” đầu dây bên kia, tiếng đàn ông trầm đầy từ tính vang lên.

Tô Lạc Lạc mở to mắt, nhanh chóng kinh ngạc mà che lại miệng, “Anh tặng hả?”

“Ăn cơm cho đàng hoàng vào, cái điện thoại giống với cái trước đây của cô, sau này chú ý một chút.” Nói xong thìanh ta cúp điện thoại.

Tô Lạc Lạc một lúc sau mới có thể phản ứng lại được, quả nhiên là máy iphone, Tô Lạc Lạc sau khi mở ra, cùng cái trước giống y như nhau, , nhưng dung lượng lại là loại lớn nhất , cô bất giác thấy cảm động, đương nhiên, còn vì một túi đồ ăn sáng và sữa bò kế bên.

“Oa! Lạc Lạc cô thật là hạnh phúc á! Bạn trai cô tặng à?” Phương Phương cầm cái ly đi qua cười híp mí mà hỏi.

Tô Lạc Lạc huơ tay, “Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn.”

“Điện thoại mới á! Oa! Bạn của cô đối với cô thật tốt! vừa tặng điện thoại, lại gửi đồ ăn sáng, anh ta cũng là người trong công ty mình à?”

“Đúng á! Công ty chúng ta.”

“Tôi đoán là đàn ông.”

“Đúng.” Tô Lạc Lạc gật đầu, cầm lấy bánh mì nói với cô, “Chúng ta đi đến phòng trà nước cùng ăn nào.”

Tô Lạc Lạc nói rảnh, kì thực cũng không rảnh, vì cô bao hết phần in ấn, photo, chạy vặt cho đồng nghiệp cả phòng, Phương Phương cũng như cô, chỉ là cô ấy đã quen rồi, còn Tô Lạc Lạc cảm thấy những người này rõ ràng có thời gian để trò chuyện, nhưng lại để toàn bộ công việc nhàn rỗi đó ném cho bọn cô đi làm.

Trong lòng cô có chút bực bội, đặc biệt là, cái mà bọn họ nói là công việc quan trọng, chẳng qua chính là xem tạp chí thời trang, nói chuyện về làm đẹp, đâu có làm chuyện quan trọng gì đâu?

Trước máy photo, Tô Lạc Lạc và Phương Phương đang bận photo tài liệu cho cuộc họp, cả một buổi sáng, đến một ngụm nước cũng không có thời gian uống.

“Phương Phương, như vậy đối với chúng ta rất không công bằng, chúng ta cũng có công việc của bản thân phải làm mà!tại sao lại giúp bọn họ in ấn?”

“Tuy đây không phải công việc mình phải làm, nhưng mà, trong công ty là như vậy, không quyền không thế, lại vừa mới vào, thì không phải chịu bị ăn hiếp rồi sao?” Phương Phương than thở, cô cũng đã làm hết một năm.

Nhưng ở đây đại đa số đều là nhân viên lâu trên bảy tám năm còn có người thậm chí lâu hơn, do vì tập đoàn Long thị chính là nơi mọi người đều muốn xin vào làm việc, tự thành một bộ hệ thống hoàn chỉnh, vì vậy, khi làm việc ở đây, căn bản là một loại hưởng thụ.

“Vậy không được á! Không phản kháng thì cứ bị ăn hiếp tiếp, lại còn giúp họ tăng thêm ngọn lửa ăn hiếp.”

“Vậy còn có thể làm gì?’

“Phản ánh với lãnh đạo cấp cao.”

“Lãnh đạo mới không để ý đó! Bọn họ chỉ cần chúng ta làm tốt công việc là được, lại nói, bọn họ là làm việc đối ngoại, chúng ta chỉ là công việc văn phòng, khi so sánh sẽ biết ai quan trọng hơn rồi.”

Tô Lạc Lạc hít một hơi, chân đứng đến đau rồi, mà còn ngửi mùi mực in làm cho cô có một chút choáng, chưa đến một lúc, Phương Phương và cô ôm một mớ tài liệu đi đến phòng hội nghị, từng phần một mà phát ra.

“Các người làm việc như thế nào vậy? Tại vì các người photo không kịp, hội nghị của chúng tôi phải dừng lại mấy phút , các người có hiệu suất làm việc không thế!” một trong số nữ nhân viên rất là bực bội mà lên tiếng trách cứ.

“Đây vốn dĩ chính là thứ các người cần chuẩn bị trước khi họp mà, cũng không phải trong phạm vi công việc của chúng tôi!” Tô Lạc Lạc tức đến mở miệng phản bác.

“Ái dà! Mới đến làm, mà muốn trốn việc rồi à! Ai thuê thứ nhân viên như cô vào đây vậy!”

“Lạc Lạc, đừng nói nữa, chúng ta ra ngoài đi!” Phương Phương kéo Tô Lạc Lạc ra ngoài.

Mà phía sau lưng còn truyền lại một trận cười và nhạo báng, “một nhân viên văn phòng cỏn con, mà khẩu khí lớn như vậy, không muốn làm rồi.”

Tô Lạc Lạc bị Phương Phương cứng rắn mà kéo về chỗ ngồi, cô nhìn Tô Lạc Lạc nói, “Lạc Lạc, cô đừng để trong lòng, cô không thể đấu lại bọn họ đâu.”

“Tôi chỉ là nói sự thật.”

Lúc này, điện thoại trên bàn của Phương Phương vang lên, cô nhanh chóng đi về bắt máy, “Alo.”

“Phương Phương à! Kêu cái người mới, đi đến cửa hàng lân cận công ty giúp mỗi người chúng tôi mua một ly cà phê lên đây, chúng tôi ở đây có mười hai người, các người nhanh lên nhé!”

“Ờ! Được rồi.” Phương Phương trả lời một tiếng, đi đến trước mặt Tô Lạc Lạc, nói với cô, “Lạc Lạc, bọn họ nói muốn uống cà phê, kêu chúng ta đi mua cho bọn họ…”

Tô Lạc Lạc đang lúc chán nản, nghe thấy câu nói này, muốn nói gì đó, nhưng Phương Phương đã ngăn cô lại, “Không sao đâu! Đừng để trong lòng, giữa đồng nghiệp với nhau chung sống hòa thuận cũng rất quan trọng.” Tô Lạc Lạc cùng cô xuống lầu đi mua cà phê, hai người mỗi người bưng sáu ly lên lầu, sau khi một ly một ly mà phân phát ra, vị nữ đồng nghiệp vừa rồi trách cứ bọn họ cố ý nói với cô một cách kén chọn, “Lần sau cà phê của tôi không bỏ đường biết chưa? Còn nữa làm việc lanh lợi tí, cái loại mới ra trường như cô, không cần cù một chút, không có công ty nào cần đâu.”

Tô Lạc Lạc nghẹn một cái, cái cô gái này còn được nước làm tới nữa.

Phương Phương rất nhanh mà kéo cô ra ngoài. Bận xong một bữa trưa, điện thoại Tô Lạc Lạc reo lên, cô nhìn vào xem số gọi đến, đó là chữ số rất là bá khí, không phải là số điện thoại của Long Dạ Tước sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK