2190.
Hai nhóc con nằm ở giữa rất nhỏ, cũng tuyệt đối không ngăn tầm nhìn lại được.
Ánh mắt của Long Dạ Tước lại nhìn người con gái ở bên kia giường không hề ngại ngùng, dưới ánh đèn vàng mờ, mái tóc dài đen láy hấp dẫn của cô xõa ra trước ngực, càng tôn lên sự trắng trẽo của gương mặt nhỏ, ngũ quan tinh tế mềm mại, trong đêm tối như vậy, không ngờ lại toát ra khí chất mê người đến thế.
Tô Lạc Lạc cảm thấy ánh mắt phía đối diện nhìn chằm chặp về phía mình, cô lập tức bực bội liếc qua, anh ta nhìn đủ chưa vậy?
Nhóc con ở giữa đã buồn ngủ cực, bọn trẻ nói ngủ là ngủ, vừa nhắm mắt là hơi thở đã đều đều rồi, dưới ánh đèn mờ, hai gương mặt xinh đẹp na ná nhau ngủ rất say.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy hai đứa con ngủ rồi, lòng cô cũng thoải mái hơn, cơn buồn ngủ kéo đến, cô nghiêng người quay lưng lại với anh ta để ngủ.
Long Dạ Tước thì ngược lại, mãi vẫn không ngủ được, ánh mắt anh dịu dàng nhìn ngắm gương mặt hai đứa con, dịu dàng đến mức không ngờ, và khi nhìn lên thân hình mảnh mai ở phía đối diện, bờ vai tròn đầy, dù chỉ là bóng lưng thôi cũng đủ khiến người khác muốn ôm vào lòng, anh làm sao mà còn thấy buồn ngủ nữa?
Long Dạ Tước có chút kinh ngạc việc mình khao khát cô ta đến thế, sao lại có thể? Từ khi nào anh thiếu thốn phụ nữ đến nỗi tùy tiện một người phụ nữ lên giường anh là anh có phản ứng ngay rồi?
Nghĩ lại đêm nay ôm cô khiêu vũ, ngửi mùi hương thơm như hoa lan trên người cô, anh lập tức có phản ứng ngay.
Tô Lạc Lạc nhắm mắt, mỗi một lần hít hơi đều là mùi hương của anh ta, sạch sẽ lại hòa chút hương nồng của hoocmon nam, hòa với mùi thơm trong lành của không khí, không ngờ không khiến cô phản cảm, ngược lại lại làm cô càng buồn ngủ hơn.
Cứ thế, cô ngủ say mất khi nào không hay.
Long Dạ Tước nhìn cô gái ngủ say mất, cũng phải thấy thua cô, xem ra cô ta thật sự chả xem anh là gì cả.
Khi Tô Lạc Lạc ngủ say, lại quay người về phía anh, bất ngờ, khuôn mặt ngọt ngào lại quay về phía anh.
Long Dạ Tước dùng tay chống người, ánh mắt thâm trầm như đêm tối, dưới ánh đèn mờ nhìn ngắm khuôn mặt cô không chút ngại ngùng, làn da trắng nõn như kem, đôi lông mi dài đậy hết cả khuôn mắt, dưới cái mũi cao là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mềm mịn hồng hào, toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Long Dạ Tước nuốt khan nước miếng, xem ra ngủ chung giường với cô ta là một sai lầm, tự chuốc khổ vào thân.
Bọn trẻ ngủ rất ngoan, không có xoay qua xoay lại, chỉ là Long Dạ Tước thấy khô cổ đứng dậy xuống lầu uống nước.
Uống vào vài ly nước lạnh, dường như mới có thể dập tắt ngọn lửa râm ran không biết từ đâu phát ra trong cơ thể anh.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cảm thấy có một chiếc chân nhỏ gác trên bụng cô, cô nhoẻn miệng cười, hóa ra là con trai dậy rồi.
“Mami, dậy thôi nào.” Tô Tiểu Sâm ôm mặt cô nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nhớ ra hôm nay vừa không phải cuối tuần, cũng chẳng phải ngày lễ, thế nên, bọn trẻ vẫn phải đi học đúng giờ.
Lúc trước còn có thể ăn sáng ở nhà, bây giờ thì bọn trẻ lại thích đến trường ăn hơn, vì ở đó thức ăn phong phú, lại còn có bạn bè nữa.
Tô Lạc Lạc ngước đầu nhìn đầu giường bên kia, Long Dạ Tước đã không có trên giường rồi.
Tô Lạc Lạc vừa bước ra khỏi phòng, gặp ngay một thân hình cao to đang bước vào, Long Dạ Tước mặc một bộ áo thun bó sát người màu đen, quần thun, giày chạy bộ, mái tóc đen có hơi rối, nhìn là biết vừa chạy bộ về.
Chiếc áo sát bó người càng làm lộ rõ cơ bụng tám múi như những viên đá trên người anh, Tô Lạc Lạc vô tình nhìn vào và nhớ đến việc lăn lộn dưới cơ thể anh ta vào năm năm trước, cô nuốt ực nước miếng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
“Bọn trẻ dậy chưa?” Ánh mắt sâu của anh nhìn chằm chằm hình ảnh vừa thức dậy của cô, gương mặt sạch sẽ thanh thoát, ánh mắt trong vắt, thấy rõ là ngủ rất ngon.
“Rồi! Đều dậy hết rồi.” Tô Lạc Lạc gật đầu, lúc này cô nghe thấy điện thoại của cô vang lên trong phòng.
Cô vội phóng về phòng nghe, gương mặt Long Dạ Tước lại có chút sa sầm xuống, anh dóng tai lên nghe, nghe thấy giọng Tô Lạc Lạc truyền đến, “A lô.”
“Bây giờ? Anh bị sao thế? Anh không khỏe à?”
“Được rồi, tôi tới ngay.” Nói xong, Tô Lạc Lạc đóng cửa phòng, có vẻ chuẩn bị thay đồ.
Long Dạ Tước không cần đoán cũng biết người gọi điện thoại này là ai, xem ra cô ta có vẻ thật sự quan tâm cái tên Dạ Trạch Hạo kia.
Tô Lạc Lạc thay một bộ đồ thun quần jeans đơn giản thoải mái đi ra, nhìn thấy Long Dạ Tước đứng dựa vào cửa, cô giật mình.
“Một lát anh đưa các con đi học có được không? Tôi có việc phải ra ngoài một lúc.”
“Đến nhà của tên Dạ Trạch Hạo kia?” Giọng điệu Long Dạ Tước khá lạnh.
“Đúng vậy tối qua anh ta uống say, bây giờ thì đau đầu rồi!” Tô Lạc Lạc không giấu diếm.
“Tôi không phải kêu cô bỏ công việc này đi rồi sao? Sao cô còn làm tiếp nữa?” Long Dạ Tước tức giận chất vấn.
Tô Lạc Lạc bất giác nhíu mày phản đối, “Tôi không làm việc vậy tôi uống gió Tây Bắc sống qua ngày à?”
Thân người cường tráng của Long Dạ Tước bước đến gần một bước, hai tay khóa cô lại áp sát lưng vào tường và người anh, anh nghiến răng nói, “Cô chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc con cái, tôi có thể phát cho cô tiền lương hàng tháng, đủ để cô chi tiêu thoải mái.”
Tô Lạc Lạc kinh ngạc mấy giây, tiếp đó, cô cúi người, chui ra khỏi vòng tay anh ta, “Không cần đâu, tôi tự có lựa chọn của tôi.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc về phòng bọn trẻ, nhìn thấy hai đứa nhỏ đã ăn mặc chỉnh tề, cô giơ ngón tay cái lên, “Thiệt giỏi mà, một lát ba sẽ đưa tụi con đi học, mami không đưa tụi con đi đâu nhé.”
“Mami đi đâu hả?”
“Chú Dạ hình như bệnh rồi, mami phải đi thăm chú ấy.” Tô Lạc Lạc không giấu diếm.
“Chú Dạ bệnh rồi sao? Mami, mami phải chăm sóc tốt cho chú ấy nhé!” Tô Tiểu Hinh quan tâm ngay.
Đôi mắt to của Tô Tiểu Sâm cũng ánh lên nỗi lo, Tô Lạc Lạc nhìn bọn trẻ cười, “Đừng lo quá, mami một lát sẽ đi thăm chú ấy, tụi con phải ngoan nhé.”
Nói xong, hôn từng đứa con xong rồi Tô Lạc Lạc vội bước ra cửa, Long Dạ Tước đang đi ra từ phòng anh, nhìn thấy bóng dáng vội vã xuống lầu của cô gái, gương mặt anh tuấn lại trở nên khó coi rồi.
Xem ra, đi gặp Dạ Trạch Hạo thì cô ta tích cực lắm.
Tô Lạc Lạc thật sự lo lắng, cô chạy suốt quãng đường đến trước cửa nhà Dạ Trạch Hạo, thở gấp bấm chuông cửa.
Cửa tách một tiếng mở ra, Tô Lạc Lạc bước vào trong đại sảnh.
“Dạ Trạch Hạo, anh ở đâu?” Tô Lạc Lạc vội lên lầu tìm anh ta.
Cuối cùng thì tìm thấy anh ta trong phòng ngủ chính, Dạ Trạch Hạo để lộ thân hình rắn chắc nằm dựa trên giường.
“Á! Sao anh không mặc quần áo đi!” Tô Lạc Lạc nhìn sơ một cái, vội quay lưng đi.
“Đổ cho anh ly nước ấm, anh khát quá.” Dạ Trạch Hạo mở miệng, giọng khàn khàn.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn thấy chiếc áo thun màu đen của anh treo trên kệ đồ, cô lập tức ném lên giường, “Anh nhanh chóng mặc áo vào đi.” “Tô Lạc Lạc, thân hình tôi đáng chê bai đến thế sao?” Dạ Trạch Hạo có chút rầu rĩ nói.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK