2143.
Long Dạ Tước mới xuống xe, nhìn thấy phụ nữ vụng về.
"Được rồi được rồi, mami sắp bị đè chết rồi, các con mau chóng đứng dậy." Giọng nói của Tô Lạc Lạc vang lên.
Hai đứa trẻ nhanh chóng mỗi người đỡ một cánh tay, Tô lạc Lạc đứng lên, vỗ vỗ bụi, sau đó gõ cái mạnh, "Ai kêu các con tuyệt thực vậy? Lỡ như đói đến bệnh thì làm sao?"
"Mami, tụi con không có đói đâu! Tụi con ăn đồ ăn vặt trong phòng mẹ.."Tô Tiểu Hinh là một đứa bé thành thật.
Nhưng mới quay lưng, thân hình nhỏ bé của nhóc bị một người đàn ông phía sau nâng lên cao, "Cái gì? Hai đứa nhóc hư này dám lừa ta."
Tô Tiểu Sâm không biết nói gì nhìn em gái, còn một bên, Tô Lạc Lạc cũng tức lắm, cô sắp bị hai đứa nhóc này đùa chết mất, nếu như khống có màn kịch tuyệt thực của tụi nhỏ, cô hôm nay có cần phải lãng phí ba trăm đồng tiền cơm không?
Cái làm cô càng nhịn không được đó là bị người đàn ông này vác lên, còn bị đánh vào mông.
Tô Tiểu Hinh lập tức cười khanh khách lên, ngồi trong vòng tay săn chắc của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên có vẻ đắc ý, "Ba à, con với anh hai rất thông minh đó nha!"
Long Dạ Tước sao có thể thật sự trách chúng nó, chí ít hai đứa đến giờ không bị đói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con gái, Long Dạ Tước chịu không được hôn lên má của con, "Tốt, bây giờ chúng ta đi ăn cơm tối."
Người hầu đã chuẩn bị xong bữa cơm tối một bàn sáu món một canh, bọn nhỏ đói lắm rồi, lúc này, không cần Tô Lạc Lạc đúc ăn, cầm muỗng ăn một cách cực lực, mà cái miệng nhỏ còn dính hột cơm và tương, nhìn giống hai chú mèo con đói ăn vậy.
Tô Lạc Lạc cũng im lặng mà ăn, ngẩng đầu gắp thức ăn, hoặc nhìn con, ánh mắt của cô không thèm để ý đến người đàn ông đối diện.
Long Dạ Tước ngược lại nhìn cô nhiều hơn, khuôn mặt nhỏ hầm hầm, có biểu cảm không vui, làm anh cũng phát bực.
"Mami, sao mami không nói chuyện với ba vậy!" Tô Tiểu Hinh kinh ngạc nhìn mami, từ lúc ba và mami về đến giờ, phát hiện bọn họ một câu cũng không nói với nhau.
"Ngoan, ăn cơm, ăn cơm xong nghỉ chút rồi mami tắm cho các con."Tô Lạc Lạc dịu dàng dỗ con gái.
"Mami, mami và ba cãi nhau rồi hả?"
"Không có đâu nè!" Tô Lạc Lạc không muốn con gái đau lòng.
Long Dạ Tước ngữ khí có chút không vui nói, "Cô như vậy lừa gạt bọn nhỏ đến lúc nào nữa?"
" Anh muốn nói cái gì?" Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng trừng mắt với người đàn ông đối diện, lông mày híp nheo tức giận.
"Chúng ta nên thành thật nói cho bọn trẻ, quan hệ hiện tại của chúng ta." Long Dạ Tước không muốn con mình có quá nhiều hi vọng, vì anh dự kiến bản thân không thể nảy sinh tình cảm tốt với người phụ nữ này được.
"Ba, mami, hai người muốn cho tụi con biết cái gì?"Tô Tiểu Hinh kinh ngạc hỏi.
Tô Tiểu Sâm cũng mở to đôi mắt nhìn bọn họ, muốn biết bọn họ muốn nói gì.
Tô Lạc Lạc thấy anh thẳng thắng như vậy, vậy nên cô cũng không còn gì để giấu diếm nữa, cô nhìn hai đứa trẻ nói, "Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, chúng ta muốn nói với các con là, mẹ và ba của tụi con không thể nảy sinh bất kì tình cảm gì, sau này, chúng ta sẽ sống cuộc sống tự mỗi người đi con đường của mình."
"Là nghĩa làm sao?"Tô Tiểu Hinh nghe không hiểu.
Tô Tiểu Sâm lập tức giải thích nói, "Ý của mami là, sau này mami sẽ kiếm cho chúng ta một ông bố mới, còn ba thì sẽ kiếm một người mẹ mới."
Cái giải thích này rất toàn diện, cũng đơn giản dễ hiểu.
Tô Tiểu Hinh nghe xong, lập tức sốc đến mở to con mắt long lanh nước, "Con không muốn! Con không muốn ba và mami chia ra, con không cần ba mới mẹ mới, con chỉ cần ba và mami thôi."
"Ngoan, Tiểu Hinh, ta và mami đều rất yêu các con, chí ít trong hai năm chúng ta sẽ không rời xa các con." Long Dạ Tước an ủi con gái.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK