Mục lục
Khế ước quân hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck

Những lời Lưu Mỹ Quân mắng ra giống như dao găm bén nhọn đâm vào trong lòng Lý Văn San, làm cô ta tức giận đến chảy nước mắt. Lập tức, hai người phụ nữ không ai nhường ai liền cấu xé một chỗ, mấy người lính cần vụ kia cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, định tiến lên ngăn cản lại sợ rơi vào mượn cớ làm nhục thiếu nữ, dù sao Lý Văn San là con gái Tướng quân Lý.

May mà quản gia Trương đi tới, mang theo mấy nữ giúp việc kéo tách hai người phụ nữ đánh nhau thành một đoàn ra. Lý Văn San không chiếm được tiện nghi, liện giận đến giơ chân măng to, cô ta tóc tai bù xù không khác nào người đàn bà chanh chua.

“Mẹ Lâm Tuyết, dì kia làm sao vậy?” Mộng Mộng nhỏ giọng hỏi Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết nói cho cô bé biết, “Dì ấy bởi vì quá hung dữ bị đàn ông bỏ! Mộng Mộng, nhớ sau khi lớn lên không được giống như dì ấy! Giả sử bị người đàn ông yêu mến vứt bỏ cũng không cần biến thành dáng vẻ này, khi cậu ta không thương con, con liền tao nhã xoay người, để lại cho cậu ta một bóng lưng xinh đẹp nhất!”

“Ừm!” Mộng Mộng cái hiểu cái không, lại kiên quyết gật đầu đồng ý lời Lâm Tuyết nói. Có lúc, một chuyện nhỏ lơ đãng cũng có thể khiến cho đứa nhỏ bị ảnh hưởng sâu xa cả đời. Bắt đầu từ sau khoảnh khắc nhìn thấy Lý Văn San la lối om sòm, Mộng Mộng cũng biết người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ lại dây dưa không ngớt rốt cuộc xấu xí đến cỡ nào.

Bé nhớ lời Lâm Tuyết dạy mình: Cho dù là ở đâu, tất cả đều lưu lại cho mình vài phần đường sống, người phụ nữ la lối om sòm quấn quýt si mê chỉ khiến người đàn ông càng thêm chán ghét.Lương Thiên Dật vốn định gọi Lý Văn San vào để hỏi tình huống có liên quan đến Vân Thư Hoa, lại không ngờ biến thành cục diện như vậy, trong lòng rất xấu hổ.

Anh cũng ngây dại, nếu Lý Văn San có thể tìm ra được tung tích của anh em nhà họ Vân thì sẽ không chạy đến đây nổi điên ồn ào. Hai người khốn khổ vì tình giống nhau, nhưng cách biểu đạt lại hoàn toàn khác nhau. Anh vẫn trầm mặc, Lý Văn San thì hoàn toàn bộc phát, bọn họ đều là người đáng thương bị người khác ném bỏ.

Cho nên, giả sử Lý Văn San quá phận nữa, anh cũng không để cho người đuổi cô ta đi, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, giống như nhìn một người khác là phiên bản của mình. Nếu anh có dũng khí và kiên quyết như cô ta, đoán chừng đã sớm lấy Vân Đóa về nhà rồi.

Cũng bởi vì tính tình phân vân lưỡng lự của anh, làm hại anh và Vân Đóa lỡ mất dịp tốt, đây là chuyện vô cùng hối hận của kiếp này.

Nếu tất cả có thể làm lại, anh sẽ hiểu được quý trọng, hiểu được khoan dung, hiểu được tha thứ, không bao giờ dễ dàng tổn thương nữa, cũng không hề xem nhẹ bỏ qua.

Đáng tiếc, thời gian giống như nước chảy vô tình, trôi qua rồi, sẽ không bao giờ quay lại!

--

Buổi chiều, Lâm Tuyết lái xe chở Mộng Mộng đến chỗ ở bây giờ của nhà họ Lâm, chính là biệt thự Lương Trọng Toàn cho người nhà họ Lâm ở tạm.

Nhìn thấy Lâm Tuyết trở lại, người nhà họ Lâm dĩ nhiên chiêu đãi hết sức long trọng, ngay cả anh em nhà họ Lâm xưa nay không hợp với Lâm Tuyết cũng mang khuôn mặt tươi cười, chủ động hỏi lung tung này kia. Dĩ nhiên, chủ yếu nhất cũng không quên hỏi cô bé ở trong ngực cô là ai.

Lâm Tuyết giới thiệu đứa bé với nhà họ Lâm như thế này: “Con bé tên là Mộng Mộng, là con gái của tôi và Tuấn Đào, năm nay sáu tuổi rồi!”

Lâm Tuyết sinh con gái với Lương Tuấn Đào từ khi nào? Tất cả mọi người đều không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thấy cô không muốn nói tỉ mỉ, cũng biết điều không tiếp tục hỏi tới nữa.

Gần đây Lâm Thông có bạn gái, gia đình nhỏ, diện mạo coi như đoan trang, quan trọng nhất là bằng lòng tiếp nhận tiểu Bảo là con riêng, lúc này cũng khéo đang ở đây.

Mộng Mộng thích con nít, thấy tiểu Bảo ngây ngô khờ khạo vô cùng đáng yêu, nhanh chóng chơi chung một chỗ. d

“Mộng Mộng, con mang theo em tiểu Bảo đi chơi đi! Chú ý đừng chạy xa!” Lâm Tuyết dĩ nhiên hy vọng Mộng Mộng sớm hòa nhập vào hoàn cảnh hiện tại, muốn luyện tập dũng cảm và độc lập cho đứa bé, mà không phải vẫn dựa vào lòng cô nhìn thấy ai cũng sợ.

“Vâng, con và tiểu Bảo đi chơi bóng!” Mộng Mộng cầm tay nhỏ bé của tiểu Báo, rất có khuôn cách của chị gái, dạy tiểu Bảo chụp bóng như thế nào, hai người rất nhanh cười đùa chung một chỗ.

“Tiểu Tuyết, cô ấy là chị dâu của em!” Lâm Tuyết giới thiệu bạn gái mới cho Lâm Tuyết, đồng thời lấy lòng hỏi, “Em xem cô ấy như thế nào?”

Cô gái kia có số tuổi không khác Lâm Tuyết, theo Lâm Thông giới thiệu, vội vàng nở nụ cười, ân cần nói: “Chào em gái, chị tên là Tần Ngọc Phương.”

Lâm Tuyết gọi một tiếng chị dâu, sau đó nói với Lâm Thông: “Ý kiến của tôi không quan trọng, mấu chốt là anh và chị dâu hợp là được rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Lâm Thông gật đầu liên tục, vì sợ bị Lâm Tuyết nhạo báng anh không có tiền đồ, hoặc có thể định khoe khoang năng lực của mình trước mặt bạn gái mới, liền ưỡn ngực, nói, “Gần đây anh kết giao với rất nhiều bạn, cũng là người có thân phận, bọn họ rất thưởng thức anh, đồng ý giúp anh chấn hưng lại công ty.”

Công ty đã sớm về tên Mạc Sở Hàn, anh ta lấy tư cách gì ra chấn hưng. Nghĩ đến gần đây chỉ là trong tay có chút tiền dư, kết giao với một đám phá của ngưu tầm ngưu ở chung một chỗ càn quấy mà thôi.

Lâm Tuyết biết tính tình của người anh này, chẳng qua ở trước mặt Tần Ngọc Phương cũng lười phá rách.

Lâm Văn Bác rất kiêu ngạo về cậu con trai yêu phấn chấn này, khẽ tự đắc nói: “Giữ được núi xanh đâu sợ không có củi đốt! Nhà họ Mạc có thể Đông Sơn tái khởi *, nhà họ Lâm chúng ta cũng có thể ngóc đầu dậy!”

(*) Đông Sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.

Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.

Lời này ngược lại rất phù hợp với phong cách của nhà họ Lâm! Lâm Tuyết gật gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.

Nghe nói Lâm Á Linh cũng có bạn trai, nhưng hôm nay không ở đây, còn nói chờ khi nào đính hôn sẽ mời Lâm Tuyết tham gia.

“Em đang mang thai rồi, nhà họ Lương khẳng định coi em như bảo bối không nỡ để em đi bộ đội! Khi chị đính hôn, em nhất định phải tới đó!” Giọng Lâm Á Linh vừa hâm mộ lại ghen tỵ, hiện giờ Lâm Tuyết có tất cả những thứ cô liều mạng muốn đuổi theo nhưng cuối cùng không có được. Trong lòng rất không cam lòng hậm hực, nhưng cũng không so được.

Tất cả thời vận lúc này của nhà họ Lâm đều dựa vào Lâm Tuyết, nếu không có nhà họ Lương cho chỗ dựa, trước không nói tới vấn đề lưu lạc đầu đường xó chợ, sợ rằng ngay cả anh em nhà họ Lâm cũng không dễ tìm được một nửa kia! Hiện giờ thì tốt xấu gì cũng có bạn trai bạn gái, nói cưới bàn gả rồi, chuyện này cũng không phải dễ dàng với bọn họ.

Lâm Thông không cần phải nói, ly dị còn mang theo đứa nhỏ không có mẹ, Lâm Á Linh cũng thuộc về hàng ngũ gái ế lớn tuổi, hai anh em vô cùng cần thiết hôn nhân.

Muốn mời Lâm Tuyết tham gia buổi tiệc đính hôn, Lâm Á Ninh cũng không phải nể tình nghĩa chị em gì, cũng chỉ muốn mượn sự có mặt của Lâm Tuyết để đề cao địa vị của mình ở nhà chồng mà thôi –– chứng thực Lâm Tuyết vợ yêu hiện tại của Lương nhị thiếu thật sự là em gái ruột của cô!

Ban đầu khi Lâm Tuyết gả cho Lương Tuấn Đào hoàn toàn là lựa chọn đường cùng, vốn không nhận được người nhà họ Lâm chúc phúc. Cô không có hứng thú rất lớn với người nhà hoàn toàn không có thân tình này.

Từ nhỏ đến lớn cô cũng không gọi Lâm Văn Bác là cha, khi nhất định phải gọi ông ta, sẽ dùng giám đốc Lâm để thay thế. Về phần anh em nhà họ Lâm, từ ngày cô vào nhà họ Lâm trở đi thì không cho cô một ngày yên ổn thoải mái, cô căm hận chán ghét còn không kịp, làm gì chịu dính líu quan hệ với bọn họ.

“Hai ngày nay vì Mộng Mộng mới tới nên ở nhà theo con bé, mấy ngày nữa đợi cảm xúc của con bé ổn định lại, tôi vẫn muốn đi đơn vị, sợ rằng không có thời gian tham dự bữa tiệc đính hôn của chị!” Giọng Lâm Tuyết rất lạnh nhạt.

“Ơ, làm thiếu phu nhân lại có con, ngay cả nói chuyện cũng có dáng vẻ lên mặt với chị rồi!” Lâm Á Linh nghe cô từ chối, không khỏi rất căm giận, “Em bận đến cỡ nào? Nói thẳng ra không muốn đi ủng hộ là được rồi...”

“Đúng vậy, tôi chính là không muốn đi tâng bốc chị!” Không phải muốn trực tiếp sao? Vậy cô cho gọn gàng dứt khoát.

Không ngờ Lâm Tuyết nói chuyện sảng khoái như vậy, ngược lại khiến Lâm Á Linh nghẹn đến không có gì để nói.

Mắt thấy cục diện sẽ căng thẳng, Lâm Văn Bác vội vàng hòa giải: “Lâu không gặp mặt như vậy, hai chị em nên thân thiết mới đúng, sao lại cãi vã? Khiến người ngoài nghe được lại thành chuyện cười!”

“Ở đây tôi là người ngoài, không có việc gì, tôi đã quen rồi, không có gì buồn cười!” Lâm Tuyết đứng lên, nói với Hứa Tĩnh Dao, “Mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo, mẹ đi theo con!”

Hứa Tĩnh Dao hiểu ý, đứng dậy nói với Lâm Văn Bác: “Tiểu Tuyết mang thai, tính khí hơi nóng, chúng ta theo tâm tình của phụ nữ có thai thôi!”

Chuyện khiến Lâm Văn Bác vui mừng nhất chính là Lâm Tuyết mang bầu đứa nhỏ của Lương nhị thiếu, lập tức vui mừng hớn hở gật đầu nói: “Đúng, đúng, Lâm Tuyết là phụ nữ có thai, tất cả mọi người đều phải theo con bé, không được chọc giận nó! Ai dám xung đột với con bé, tôi sẽ không tha!”

Lâm Á Linh nghe cha cũng nói chuyện cho Lâm Tuyết, càng tức giận muốn chết. Theo tính tình cay cú của cô, vốn muốn náo loạn một trận với Lâm Tuyết, nhưng lại sợ chơi cứng thì cha sẽ trực tiếp đập chết mình, nên cố nén lửa giận, hừ lạnh một tiếng đứng dậy phất tay rời đi.

“Con nhóc này bị cha làm hư rồi, tiểu Tuyết, con ngàn vạn lần đừng so đo với con bé!” Lâm Văn Bác nói lời xin lỗi thay con gái.

“Không sao, tôi nói rồi, cũng đã quen!” Từ nhỏ đến lớn, đối với việc anh em nhà họ Lâm khiêu khích và bắt nạt, cô có thể nhịn thì sẽ nhìn, không thể nhịn nữa thì sẽ không chút khách khí mà chống lại.

“Vậy thì tốt, có tâm sự gì nói với mẹ con một chút! Chung đụng mẹ chồng con dâu gì đó, chung đụng vợ chồng, để bà ấy dạy con phương diện này!” Lâm Văn Bác lo lắng nhất chính là địa vị của Lâm Tuyết ở nhà họ Lương, đây có thể là vấn đề liên quan trực tiếp đến lợi ích của nhà mình. Ông chỉ sợ quan hệ giữa Lâm Tuyết và Lưu Mỹ Quân mẹ chồng con dâu chung đụng không tốt ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng. Mà một số chuyện làm người làm cha không tiện xen miệng hỏi thăm, do Hứa Tĩnh Dao đến dạy cô là thích hợp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK