“Tiếng chuông lúc nửa đêm” * là một bộ phim điện ảnh kinh dị rất nhiều năm trước, không ngờ có một ngày thế mà lại chân thật xảy ra ở trước mắt mình.
(*) Tựa tiếng Anh: Ring (Hay Ringu), tựa tiếng Việt: Vòng tròn oan nghiệt. Là một bộ phim kinh dị tâm linh dựa theo cuốn tiểu thuyết Ring – Vòng tròn ác nghiệt của Koji Suzuki.
Dãy số trên màn hình quen thuộc đến như vậy, cô đã từng gọi vô số lần, vào giờ phút này thế mà lại quỷ dị đáng sợ như thế.
Ngày đó, Mạc Sở Hàn hộc máu mà chết ở trong lòng của cô, máu nóng bỏng này bỏng đến tim cô đau đớn co rút từng trận. Cô trơ mắt nhìn anh chết đi, thân thể của anh từ nóng trở nên lạnh từ từ cứng ngắc…
Bây giờ, nửa đêm, dãy số của anh thế mà lại hiển thị trên điện thoại di động của cô, điều này làm sao không khiến cho cô hồn bay phách tán?
Tay run rẩy lợi hại, chóp mũi rịn ra tầng mồ hôi mỏng, trái tim của cô gần như bởi vì kinh sợ quá mức và ngưng đập, nhưng cô vẫn lấy dũng khí mở điện thoại di động ra.
Cánh môi hơi run, ban đêm yên tĩnh, cô có thể rõ ràng nghe được tiếng tim mình điên cuồng giống như đánh trống.
“A lô, tiểu Tuyết!” Sóng điện đưa tới giọng nói hơi có vẻ trầm khàn của Mạc Sở Hàn, âm thanh quen thuộc như vậy nhưng vào giờ phút này nghe vào lại kinh hồn như thế!
Lâm Tuyết run rẩy lợi hại, cô gần như không cầm được điện thoại di động, một hồi lâu sau mới run giọng lên tiếng: “Anh, anh, anh…”
“Anh nhớ em lắm!” Anh rất dịu dàng tiếp lời của cô, trong giọng nói tràn đầy nhớ nhung vô tận, “Tiểu Tuyết, anh rất nhớ em! Rất nhớ em!”
“…” Một luồng nước lạnh từ sống lưng chảy về phía tứ chi bách hài * đạt tới ngọn tóc, rợn cả tóc gáy chân chính.
(*) Tứ chi bách hài: Tứ chi = hai tay hai chân, bách hài = trăm xương. Tứ chi bách hài ý chỉ toàn thân.
Không thể cười cô nhát gan, nếu đổi lại là bất cứ ai, khuya khoắt thấy một người đã chết đột nhiên gọi điện thoại tới, sau đó nghe anh ta dùng giọng nói thâm tình dịu dàng nói nhớ nhung bạn… Đây là cảm giác gì? Đoán chừng người nhát gan đã bị dọa ngất đi rồi.
“Anh đã trở về, muốn tìm em… Lại sợ hù dọa em!” Giọng Mạc Sở Hàn đột nhiên trở nên âm u, có vẻ xót xa nói không nên lời, “Tiểu Tuyết, anh muốn tìm em, em sợ không?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Lâm Tuyết lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ, cô nhếch nhác dùng một tay vịn bàn thấp, sau đó ngồi sững người trong một chiếc ghế dựa mềm.
“Nói chuyện với em! Chẳng lẽ, em cứ chán ghét anh như vậy?” Mạc Sở Hàn đau lòng, anh kín đáo thở dài nói: “Mỗi ngày mỗi đêm một giờ mỗi phút anh đều nhớ nhung em! Nhìn em và anh ta ân ái triền miên, nhìn anh ta mỗi đêm đè ở trên người em đòi hỏi vô độ… Tiểu Tuyết, lòng anh tan nát, nát thành ngàn vạn miếng!”
Từng cơn ớn lạnh chảy xuôi trên người cô, ban đêm giữa hè, cô thế mà lại tay chân lạnh lẽo như băng lạnh. Chẳng lẽ khi cô và Lương Tuấn Đào ở trên giường thân thiết… Mạc Sở Hàn vẫn một mực ở bên cạnh nhìn sao!
Quá đáng sợ! Quá hoang đường rồi! Cũng quá… Không thể tưởng tượng nổi!
“Xoay người lại, tiểu Tuyết, anh đang ở sau lưng em, em thấy được anh không?”
Lâm Tuyết chỉ cảm thấy rét run từng trận, giống như đang có người thổi khí lạnh ở phía sau cô.
“A!” Cô quát to một tiếng, vứt bỏ điện thoại di động, ôm đầu run rẩy.
“Cạch!” Lương Tuấn Đào bật đèn sáng, nhiều năm ở quân đội dưỡng thành thói quen cảnh giác khi ngủ, nghe được tiếng kêu sợ hãi của Lâm Tuyết, anh lập tức lật người ngồi dậy rồi.
“Vợ, em làm sao vậy?” Lương Tuấn Đào lấy Lâm Tuyết ôm đầu núp ở trong ghế phát run, vội vàng xuống giường đi nhanh tới bên cạnh cô, giật mình hỏi, “Gặp ác mộng? Hay là mộng du?”
Cô không trả lời, chỉ một mực run run. Khi Lương Tuấn Đào ôm cô, cô mới oa khóc thành tiếng, đưa hai cánh tay gắt gao ôm lấy thân thể cường tráng của anh.
“Gặp ác mộng?” Lương Tuấn Đào vỗ nhẹ sống lưng của cô, dịu dàng dụ dỗ cô, “Tiểu quai *, không sợ! Có gia ở đây, cái gì cũng không phải sợ!”
(*) Quai: thông minh, lém lỉnh, ngoan ngoãn
Lâm Tuyết nghẹn ngào, một hồi lâu, mới chậm rãi hồi hồn lại ở trong ngực rắn chắc của người đàn ông. Hơi thở trên người Lương Tuấn Đào vẫn có khả năng đưa đến hiệu quả trấn tĩnh yên ổn đối với cô, cô ôm anh, từ từ xua tan sợ hãi, đầu óc bắt đầu khôi phục chuyển động bình thường.
“Tuấn Đào.” Khi mở miệng giọng nói vẫn không nhịn được run rẩy, “Em, em…”
“Ngoan, đừng sợ, chuyện lớn bằng trời cũng có gia chống đỡ thay em! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Từ khi quen biết Lâm Tuyết cho đến giờ cũng đã có thời gian một năm, chưa bao giờ thấy cô luống cuống kinh hoàng như thế. Dáng vẻ bây giờ, xem ra lúc anh ngủ khẳng định đã xảy ra chuyện gì đáng sợ khiến cho cô sợ hãi. dfienddn lieqiudoon
Lâm Tuyết xoay người, chỉ vào điện thoại rơi trên mặt thảm, giọng hơi run rẩy, Mạc Sở Hàn… Gọi điện thoại tới…”
“…” Lương Tuấn Đào giật mình không nhỏ, nếu không phải hiểu cô đầy đủ, anh nhất định sẽ cho rằng cô nửa đêm ngủ mơ hồ không phân rõ trong mộng và thực tế. Nhưng mà, nói Mạc Sở Hàn gọi điện thoại tới đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi đi!
Không phải Mạc Sở Hàn đã chết rồi sao? Anh ta chết ở trong ngực Lâm Tuyết, chẳng lẽ anh ta giả chết?
“Là thật!” Một giọt lệ nóng rơi xuống, cô hơi nghẹn ngào, “Anh ta nói… Rất nhớ em!”
“Con mẹ nó!” Lời này hoàn toàn chọc giận Lương Tuấn Đào, anh khẽ đẩy Lâm Tuyết ra, đi qua nhặt điện thoại di động lên, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, quả thật thấy được mới vừa rồi có nhật ký cuộc gọi gần ba phút!
Chân mày anh nhướn lên, anh không hề tin tưởng có tồn tại của quỷ mị gì, gọi lại dãy số này, kết quả bên trong truyền đến thông tin điện thoại không ở trong khu vực phục vụ.
Không ở trong khu vực phục vụ… Câu trả lời này khiến Lâm Tuyết càng liên tưởng bay bổng thêm – ma quỷ đương nhiên không ở trong khu vực phục vụ rồi!
“Đây là kẻ to gan lớn mật nào dám giả thần giả quỷ, chán sống rồi phải không!” Lương Tuấn Đào mím chặt môi mỏng, híp mắt sáng lại, ở trong lòng phán đoán rắp tâm và dụng ý của đối phương.
“Không phải giả thần giả quỷ!” Lâm Tuyết gắt gao ôm lấy eo khỏe của anh, cô vẫn chưa từ trong hồi hộp khôi phục lại, “Đúng là giọng nói của anh ta, không sai được! Là giọng nói của anh ta…”
Thấy cô thật sự bị dọa sợ, Lương Tuấn Đào không thể làm gì khác hơn là để điện thoại di động xuống, sau đó ôm cô lên giường, “Thả lỏng, cho dù thật sự là anh ta cũng không cần sợ! Gia gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, anh ta còn dám đến nữa, bảo đảm khiến cho anh ta hồn phi phách tán!”
“Đừng tổn thương anh ta!” Lâm Tuyết không nhịn được, ngày đó Mạc Sở Hàn phun ra từng ngụm máu tươi ở trước mặt cô, ánh mắt đau thương bất đắc dĩ lại hàm chứa quyến luyến không thôi kia là một vết thương vĩnh viễn khó khép lại ở trong lòng cô, “Đừng tổn thương anh ta! Em biết rõ… Trong lòng anh ta tích một ngụm oán hận, anh ta hận em!”
“Anh ta dựa vào cái gì mà hận em?!” Lương Tuấn Đào nhìn cô bị hù sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liền nhẹ nhàng thề ở trong lòng nhất định không thể tha thứ được kẻ giả thần giả quỷ này! Nhưng anh theo bản năng cảm giác người này không phải Mạc Sở Hàn… Dựa vào hiểu biết về Mạc Sở Hàn, đối phương không giống như người biết làm chiêu trò nhàm chán này! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Em…” Lâm Tuyết nhắm mắt lại, lắc đầu một cái, hai giọt nước mắt trong suốt từ lông mi khóe mắt chảy xuống, “Em… Đang hưởng thụ hạnh phúc, mà anh ta… Một thân một mình quanh quẩn ở trong địa ngục thê lương …”
“Em đang đọc diễn cảm ca kịch hả!” Lương Tuấn Đào hơi bất mãn, nếu như không phải nhìn thấy cô đã sợ đến mất hồn mất vía mới nói xằng nói bậy, anh tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho cô lúc này còn khó có thể quên được Mạc Sở Hàn, “Anh ta gieo gió gặt bão! Lên thiên đường xuống địa ngục đều do chính anh ta lựa chọn, mắc mớ gì tới em?”
Nửa đêm kinh hồn, lại làm ầm ĩ một trận, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy nặng đầu nghẹt mũi, hỗn loạn. Cô nằm trong ngực Lương Tuấn Đào, cả người không còn chút sức lực nào.
Lương Tuấn Đào nhìn dáng vẻ mệt mỏi vô hồn của cô, nuốt lời mới tới khóe miệng xuống, không đành lòng lại nói gì cô. Ôm lấy cô, một lần nữa trở lại giường lớn của bọn họ.
“Cái gì cũng đừng nghĩ, ngon lành ngủ một giấc, khi trời sáng sẽ không có chuyện gì!” Lương Tuấn Đào ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực, bàn tay dịu dàng vuốt ve sống lưng của cô, “Chồng ôm em, ai cũng không dám tới quấy rầy! Ngủ đi!”
Lâm Tuyết xưa nay không hề có sức miễn dịch với cái ôm vào trong ngực của anh, luôn có thể mang tới cho cô cảm giác an toàn và cảm giác quay về. Cánh tay vòng lên eo khỏe của anh, dựa má vào lồng ngực mạnh mẽ của anh, ngửi hơi thở phái nam đặc biệt dễ ngửi quen thuộc của anh, tâm tình hoảng loạn quả thật dần bình tĩnh.
Rất nhanh, buồn ngủ đánh tới, ở trong ngực anh, cô yên ổn ngủ.
Nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của cô, Lương Tuấn Đào lại rất lâu không buồn ngủ, anh nhíu chặt chân mày, đang suy nghĩ chuyện đêm nay.
Tính tình Lâm Tuyết cứng cỏi, không phải cô gái nghi thần nghi quỷ. Chuyện đêm nay tuyệt đối không phải là ảo giác của cô, nhất định có người cố ý gọi điện thoại hù dọa cô.
Nhưng anh khẳng định, người này cũng không phải Mạc Sở Hàn! Nhưng bằng hiểu rõ và quen thuộc của Lâm Tuyết đối với Mạc Sở Hàn, cũng không phải người bình thường có thể giả mạo. Tóm lại, chuyện này rất kỳ quái.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lần mò suốt cả đêm, Lâm Thông cuối cùng đi ra khỏi đường ngầm khá dài của Hoàng cung dưới lòng đất. Bởi vì vị trí địa lý của nơi này vắng vẻ, tìm taxi cũng rất khó khăn, anh chỉ đành phải đi bộ đi, lảo đảo, lần mò sờ soạng, chờ đến khi anh đi vào nội thành, trời đã sáng hẳn.
Đứng ở đầu phố liều mạng gọi taxi, vẫy tay hồi lâu, cuối cùng có một chiếc lái qua, người tài xế kia dừng xe nhưng hơi chần chừ: “Là người mù sao?”
“Không phải người mù, mắt kính của tôi bị hư, đưa tôi về nhà, tăng tiền gấp bội cho anh!” Lâm Thông móc một tờ tiền ở trong túi ra giơ lên, tỏ ý anh rất có tiền.
Tài xế nể tình tờ tiền giấy kia để cho anh lên xe, sau đó chở anh về nhà, lúc này Lâm Thông mới kết thúc chuyến du lịch đi bộ suốt một đêm.
Về đến nhà, người một nhà nhìn anh khắp người bụi bặm, mắt kính không biết đi đâu, dáng vẻ chật vật như vậy, đều hoàng hốt, hỏi có phải anh gặp nạn rồi không.
Để thím Trương tìm một mắt kính dự phòng tới, Lâm Thông đeo mắt kính, thấy được ánh sáng, lúc này mới lòng đầy sợ hãi nói chuyện đã trải qua, cuối cùng thở dài nói: “Haizzz, vẫn là em rể và em ba đã cứu con, nếu không… Con khẳng định không thể trở về gặp mọi người!”
Lâm Văn Bác vừa đau lòng con trai, vừa giận con trai không có tiền đồ, hung hăng gõ mạnh ba toong, mắng: “Mày đồ đứa con phá của này! Lại thua mấy chục triệu? Nếu như không phải Lương Tuấn Đào dọn dẹp thay mày, mày định đánh bạc toàn bộ của cải trong nhà chúng ta ra ngoài sao?”
“Con bị người ta lừa, không ngờ được kẻ thương nhân Hồng Kông kia cố ý hại con!” Nhắc tới lỗi lầm của mình, Lâm Thông hối hận không thôi, mặc dù anh có rất nhiều tật xấu của con nhà giàu, nhưng đầu óc không phải ngốc. Lần này anh thua nhiều tiền như vậy ở hoàng cung dưới lòng đất tuyệt đối có liên quan tới thương nhân Hồng Kông thần bí đó!
“Đều do mày không có tiền đồ! Sau này còn dám đánh bạc không?” Lâm Văn Bác hận không thể đánh con trai mấy cái bạt tai, chỉ có điều trái tim không được tốt, sợ nhất thời kích động lại đi bệnh viện.
Hứa Tĩnh Dao vội vàng kéo ông lại, khuyên nhủ: “Cũng may sự tình được con rể của chúng ta giải quyết, có kinh sợ nhưng không nguy hiểm! Ông cũng đừng quá tức giận, bảo đảm thân thể quan trọng hơn!”
Lúc này Lâm Văn Bác mới ổn định lại lửa giận, khiển trách con trai: “Về sau nhớ lâu! Cải tà quy chính, không được bài bạc nữa!”