Mục lục
Khế ước quân hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck - Diễn đàn

Anh đương nhiên vô cùng hoan nghênh Phương tiên sinh vì trốn tránh Lăng Lang đuổi giết mà gia nhập vào địa bàn của anh. Mặt khác nể mặt mũi Thạch Vũ, anh cũng hết sức cho thêm vài phần mặt mũi, hết sức lễ phép nhưng không kém phần khách sáo.

Hàn huyên với nhau, thổi phồng nhau mấy câu, mọi người ngồi xuống, sau đó có nữ đầy tớ xinh đẹp tiến lên dâng trà.

Mọi người nhận lấy trà, rối rít thưởng thức, sau đó khen không dứt miệng.

Lâm Tuyết cạn một ngụm trà, cảm thấy mùi vị không tệ, chắc là Bích loa xuân cực phẩm. Không biết Isaac vì hoan nghênh bọn họ mà cố ý chọn lá trà Trung Quốc, hay là bản thân anh ta cũng rất thích lá trà Trung Quốc.

"Mẹ tôi là người Trung Quốc, cho nên tôi cũng tính là một nửa người Trung Quốc đi!" Isaac cười ha ha, rất tỏ vẻ hào sảng, "Chẳng qua nhìn tôi giống như không có gien di truyền của người trong nước."

Anh mũi cao mắt to, từng đặc điểm trên gương mặt khắc sâu lập thể, không có gì khác biệt người đàn ông dân tộc Ả rập địa phương, thật đúng là không nhìn ra có huyết thống con lai.

Chỉ có điều nếu Isaac tự xưng là nửa người Trung Quốc, cho dù thật hay giả, bây giờ bọn họ nói tới chuyện ngày tiếp theo càng thêm ăn ý.

Một đoạn lời dạo đầu mang tính tượng trưng quá mức, rất nhanh đã kéo tới trên vấn đề chính, dù sao tất cả mọi người rất bận, không có quá nhiều thời gian chơi xã giao, vẫn làm chính sự quan trọng hơn.

"Tôi nghe Thạch Vũ nói, gần đây Isaac tiên sinh vì chuyện của tổ chức NT mà phiền lòng, nếu như tôi có thể giúp Isaac tiên sinh một tay, sẽ hết sức vinh hạnh!" Lương Tuấn Đào đúng lúc tỏ rõ lập trường.

Thấy đối phương điểm phá tầng cửa sổ kia, Isaac liền định thẳng thắn nói: "Không sai! Tôi cũng cần Phương tiên sinh dốc sức giúp đỡ!"

Anh cần đương nhiên vũ khí đạn dược đối phương là cung ứng, có nhà buôn bán vũ khí này, anh sẽ như hổ thêm cánh.

Ánh mắt Lương Tuấn Đào chợt lóe, nhếch môi nói: "Gần đây đồn đãi lão đại NT đắm chìm trong tửu sắc, không biết tiến thủ, tin tức này có thể tin được không?" [email protected]

Lâm Tuyết ngây ngốc, Mạc Sở Hàn đắm chìm trong tửu sắc... Chẳng lẽ anh ta không muốn mạng?

Tình trạng thân thể của Mạc Sở Hàn vẫn luôn rất tệ, nghiêm túc bảo dưỡng bất cứ lúc nào đều có khả năng tái phát bệnh cũ, huống chi tửu sắc quá độ rồi!

Trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, hình như cảm thấy anh sa sút và chán chường có liên quan tới cô.

"Nhìn ngoài mặt là như vậy, chân chính như thế nào chúng ta còn phải tiến hành thêm một bước quan sát, không thể bị hiện tượng bề ngoài che mờ!" Isaac khoát khoát tay, vẻ mặt cao thâm khó lường, "Tôi có lòng tin đối phó với anh ta! Chỉ cần mọi người chân tâm thật ý giúp tôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi mọi người!"

"Chuyện này xin Isaac tiên sinh yên tâm, chúng ta hợp tác cùng có lợi, cũng vậy!" Lương Tuấn Đào nâng tách trà lên về phía Isaac, lấy trà thay rượu, hai bên đều uống một hơi cạn sạch.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lần bàn luận hợp tác này hết sức thành công, Isaac một lòng một dạ muốn lật đổ Mạc Sở Hàn làm người thay thế. Đối với sự xuất hiện của Lương Tuấn Đào, anh cho rằng đây là sứ giả ông trời phái tới trợ giúp anh, cũng không hoài nghi gì.

Anh không sợ đắc tội Lăng Lang, dù sao trời cao Hoàng đế ở xa, cho dù thế lực trong giới súng ống đạn dược của Lăng Lang lớn hơn nữa, cũng không thể tới lưỡi liềm vàng giương oai. Cường long không áp nổi địa đầu xà, đây là chân lý từ xưa tới nay không bao giờ thay đổi.

(*) cường long không áp nổi địa đầu xà: một con rồng có hung hãn đến đâu cũng không áp chế được con rắn ở trên địa bàn của nó. Nghĩa bóng: Người có quyền hành cũng không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương => phép vua thua lệ làng.

Cứ như vậy mà đứng vững gót chân ở lưỡi liềm vàng, Lâm Tuyết cũng cảm giác hành động lần này thuận lợi cũng nhẹ nhõm hơn ở tam giác vàng năm trước nhiều lắm. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

Bởi vì chuyến đi đến tam giác vàng, bọn họ có nhiệm vụ kiên cường chống đỡ thành lập căn cứ điểm, mà lần này, Thạch Vũ đã chuẩn bị tốt tất cả từ trước, bọn họ tới chỉ cần triển khai nhiệm vụ, tóm lược những trình tự làm nền rườm rà này.

Trở lại cứ điểm, Lâm Tuyết liền nhận được điện thoại của Hoắc Gia Tường gọi tới.

"Cha cho rằng..." Giọng Hoắc Gia Tường hơi mờ mờ ảo ảo thất vọng, thậm chí hàm chứa một tia giận dỗi nhỏ không thể thấy, "Cha cho rằng con sẽ tự mình tới thăm cha một chút!"

Lâm Tuyết nghe xong lời này, cũng biết chiến sĩ đưa hình đã đến, hơn nữa những hình kia đã chuyển đến trong tay Hoắc Gia Tường. Nghe giọng nói bất mãn của Hoắc Gia Tường, trong lúc nhất thời cô không biết nên giải thích làm sao mới phải.

"Muốn gặp cháu ngoại của cha đến điên rồi... Được rồi, tạm thời không có điều kiện gặp thằng bé, cha không bắt buộc! Con... Tại sao không thể tới thăm cha một chút?" Giọng của Hoắc Gia Tường thế mà lại như đứa bé tức giận, mơ hồ nghẹn ngào.

Lâm Tuyết hơi bó tay luống cuống, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Cô có thể nói, sợ Lương Tuấn Đào nhất định theo cô đi tam giác vàng, cô lo lắng Hoắc Gia Tường chèn ép Lương Tuấn Đào, nên không dám đi không?

"Cha muốn gặp con! Bây giờ, lập tức!" Hoắc Gia Tường đã không thể chờ đợi, ông nói, "Con không dám đến tam giác vàng không sao cả, cha đi gặp con! Bây giờ con đang ở đâu?"

Lâm Tuyết hoảng loạn lên, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi bây giờ không tiện, tôi, tôi đang, đang thi hành nhiệm vụ!" Lặng lẽ lau mồ hôi, cô lại tiết lộ tin tức đang thi hành nhiệm vụ quan trọng như vậy cho ông ấy!

"Con đang ở lưỡi liềm vàng?" Giọng Hoắc Gia Tường hơi khác thường, thật giống như hơi không dám tin tưởng, "Tuyết Tuyết, con còn chưa đầy tháng, sao lại chạy xa như thế thi hành nhiệm vụ!"

Trời ạ, sao ông biết lúc này cô ở lưỡi liềm vàng? Rất nhanh Lâm Tuyết đã nghĩ đến tín hiệu định vị điện thoại di động, Hoắc Gia Tường chắc kêu người căn cứ tín hiệu lúc trò chuyện điều tra ra vị trí lúc này của cô. Hết cách rồi, giao thiệp với người có chỉ số IQ cao, hơi không chú ý sẽ bị.

Lâm Tuyết quyết định vẫn nên câm miệng, để tránh tiết lộ nhiều tin tức bên trong hơn. Bây giờ cô lo lắng Hoắc Gia Tường có thể tiết lộ tin tức cô ở lưỡi liềm vàng cho Mạc Sở Hàn không, như vậy...

"Haizzz!" Hoắc Gia Tường liên tiếp than thở, giọng giống như rất tiếc hận nói, "Sở Hàn chắc gặp xui xẻo lớn rồi!"

"..."

"Cha đi sang một chuyến chứ?" Hoắc Gia Tường hỏi.

Lâm Tuyết đột nhiên tỉnh lại, không ngừng vội vàng luôn miệng từ chối: "Không, không được! Ông đừng nhúng tay vào chuyện này được không?"

"Sở Hàn đã nói với cha, nó đang chờ con ở đó, không ngờ bị nó nói đúng!" Hoắc Gia Tường hơi khổ sở, "Tuyết Tuyết, chẳng lẽ con không có một chút tình cảm nào với nó sao?"

"Xin lỗi!" Lâm Tuyết không biết nên đối mặt với vấn đề và rối rắm này của Hoắc Gia Tường như thế nào, cô chỉ có thể nói, "Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát!" Nói xong, cô liền cúp xong điện thoại.

Một mình ngồi dưới gốc cây thật lâu, tâm sự nặng nề. Cô đột nhiên hối hận, có lẽ mình không nên tới nơi này!

Cô giống như cuốn vào một xoáy nước, tiếp theo chính là dao động sóng thần trời sụp, một trận tia họa hủy diệt đi qua, hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Đôi tay bụm mặt, cô rốt cuộc phát hiện mình không thể tiếp tục giống như quá khứ! Không sai, cô là con gái của Hoắc Gia Tường, lại đang ở đây tham gia hành động diệt độc, chính là một châm chọc lớn lao với bản thân.

Tại sao cô muốn tới nơi này? Suy cho cùng là bởi vì Lương Tuấn Đào! Kiên trì của anh, cô nhượng bộ, chỉ vì muốn trói người đàn ông tên Mạc Sở Hàn lại!

Chỉ có điều, Mạc Sở Hàn có phải trói lại hay không có liên quan gì tới cô? Tại sao cô phải trôi tới nước đục này?

Lâm Tuyết đứng lên, giống như con thú nhỏ cảm giác đến tai họa, nhu cầu cấp bách tìm kiếm cách lánh nạn.

Lương Tuấn Đào bước đi qua, thấy Lâm Tuyết tỏ vẻ lo sợ nghi hoặc luống cuống, hơi giật mình, đi nhanh mấy bước, đến trước mặt cô, cẩn thận nheo mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, hỏi "Làm sao rồi?"

"Tuấn Đào!" Lâm Tuyết nhào vào trong ngực của anh, tay của cô thật lạnh, nhịp tim thật nhanh, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ sợ hãi: "Em, em rất không thoải mái!"

Hù dọa nhảy dựng lên, anh vội vã giữ chặt mạch của cô, đặt tay lên trán cô, cạy hàm dưới của cô ra, quan sát rêu lưỡi của cô. Không có vấn đề, không nhìn ra vấn đề lớn lao gì. Anh ân cần hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Từ từ nói với anh!"

Lâm Tuyết nhắm mắt lại lắc đầu một cái, lại mở mắt, trong mắt đã có màn lệ, "Em có thể rút lui khỏi nhiệm vụ lần này không?"

"Tại sao?" Lương Tuấn Đào càng thêm giật mình, anh cầm vai thơm của cô, khẽ dùng sức, khiến cô đau đến hút khí, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết!"

"Không có gì! Em chỉ không muốn tham gia hành động lần này thôi!" Lâm Tuyết tùy hứng, cô cắn cánh môi, hạ quyết tâm lắc đầu: "Em muốn trở về nước!"

“Không được!” Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào âm trầm, nheo mắt nhìn vào mắt cô, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh, “Trừ phi em cho anh một lý do đầy đủ!”

“Em không muốn tham gia vào chuyện có bất cứ liên quan gì tới Mạc Sở Hàn nữa! Có muốn bắt anh ta về quy án không, để cho người khác làm đi! Dù sao em đã điều tra ra được bằng chứng tội phạm của anh ta, em không muốn tiếp tục nhiệm vụ này!” Thái độ của Lâm Tuyết hết sức kiên quyết, cô quyết định chính là quyết định! “Tuấn Đào, anh lập tức báo cáo cho quân đội, nói em xin rút lui khỏi nhiệm vụ hành động lần này, tất cả trách nhiệm do em gánh chịu toàn bộ!”

“Em gánh chịu?” Lương Tuấn Đào vừa giận vừa sợ, “Em gánh vác nổi sao? Lâm Tuyết, chúng ta là quân nhân, nhiệm vụ lần này không chết không thôi, chết cũng phải nhào tới trước nối nghiệp, dốc hết toàn bộ khả năng làm nền tảng để cho chiến hữu đạp lên hài cốt của chúng ta tiếp tục hoàn thành! Em dám nói muốn rút lui dọc đường… Em có biết rốt cuộc em đang nói gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK