Đỗ Hâm Lôi bị lời lẽ sai trái của người này xoay vòng đến hơi choáng váng, nghe hình như cũng có chút đạo lý!
Tham thiền xong rồi, nước trà cũng uống đủ, hai người rời khỏi thiện phòng. Hoắc Vân Phi mang cô tới trắc điện, nơi này thờ phụng Hoan Hỉ Phật.
Hoan Hỉ Phật là hai tượng Phật một nam một nữ mặt đối mặt ôm nhau ngồi xếp bằng ở chung một chỗ, tư thế này khiến Đỗ Hâm Lôi đã hiểu sự đời không nhịn được phát huy tưởng tượng trên tình yêu nam nữ.
Không thể trách cô tư tưởng xấu xa, mà là Hoắc cầm thú chỉ thích dùng tư thái ôm nhau đối diện này hoan ái với cô, anh nói thích nhìn vẻ mặt bị anh chinh phục của cô!
“Hoan Hỉ Phật này chính là Quan Thế Âm và Minh Vương hóa thân!” Hoắc Vân Phi xác nhận suy đoán của cô, “Minh Vương túng dục vô độ, bởi vì mê luyến thân thể Quan Thế Âm cũng quy y! Giả sử tu luyện thành Phật, vẫn không chịu buông bà ấy ra!”
Đỗ Hâm Lôi khép hờ mắt, kinh ngạc một lần nữa quan sát pho tượng Phật này, thật đúng là có chuyện như vậy! Không nhìn ra được Hoắc Vân Phi còn rất có nghiên cứu Phật học.
Một tia sắc thái cuối cùng của trời tây, hoàn toàn biến thành mờ mịt một mảnh, hoàng hôn dần đậm. Có mùi thơm của thức ăn bay ra, nghe tiếng tụng kinh vang dội hơn, là các tăng lữ dùng cơm chay đang hát.
Nghe Hoắc cầm thú tham thiền một hồi lâu, Đỗ Hâm Lôi cũng chịu dẫn dắt, nói cho anh ta nghe giải thích của mình: “Một tối, có một con mỹ nhân ngư ngồi trên tảng đá ngầm tắm trăng sáng. Mọi người nhìn thấy đều khen dáng vẻ của cô ấy, có một con mèo chảy nước miêng về phía đuôi cá béo khỏe của cô ấy. Nó nghĩ, đuôi con cá kia nhất định ăn rất ngon!”
Nói xong, dưới ánh nhìn soi mói khó hiểu của Hoắc Vân Phi, cô buông tay ra, bất đắc dĩ thở dài nói: “Anh xem, đây chính là chênh lệch thị giác giữa người và súc sinh!”
Sững sờ một lát, Hoắc Vân Phi mới tỉnh ngộ ra đây là đang chửi xiên chửi xỏ anh! Cười ha hả, anh cũng không xấu hổ, ngược lại kéo cô vào trong ngực, “Mỹ nhân ngư, em nói tôi tương đối cảm thấy hứng thú với bộ phận nào của em!”
Đỗ Hâm Lôi hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Cái này còn cần hỏi sao? Hoắc cầm thú cảm thấy hứng thú với thân thể của cô!
“Sai!” Hoắc Vân Phi chìa bàn tay khớp xương rõ ràng ra, đặt lên ngực của cô. Lần đầu tiên không khinh nhờn cô, mà dùng giọng nói khó có được nghiêm túc nói cho cô biết, “Tôi cảm thấy hứng thú nhất là nơi này của em, đưa đồ vật bên trong cho tôi!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Chỗ anh đè xuống là ngực của cô, nơi đó có một trái tim đang đập nhịp nhàng, chính là vật anh cần tìm!
Đỗ Hâm Lôi vội vàng đẩy anh ra, điên cuồng kêu lên: “Anh đồ cặn bã này! Muốn tim của tôi còn không phải dễ dàng sao? Anh trực tiếp cầm đao khoét ra ngoài là được rồi!”
Anh ta lại mơ ước trái tim cô, quá buồn cười! Tên cầm thú này quả thật có ý nghĩ kỳ lạ! Cô tình nguyện xuống mười tám tầng địa ngục cũng không để cho anh ta lấy được trái tim cô, đời này anh đừng mơ tưởng!
Mắt ưng đen nhánh nguy hiểm nheo lại, bên trong từ từ nổi lên điên cuồng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, tỏa ra ý lạnh tê người, sát khí ác liệt đó khiến cho người ta nhượng bộ lui binh.
Đỗ Hâm Lôi căm hận nhìn anh chằm chằm, tròng mắt sáng ngời tràn đầy oán giận. Cô cứ bị con cầm thú này chiếm đoạt như vậy, mỗi ngày bị anh hành hạ. Chờ mãi mới đến lúc anh phát lòng từ bi mang cô tới Myanmar hóng mát giải sầu một chút, lại không có ý tốt.
Anh cho rằng theo cô đi dạo, tham thiền tán dóc một phen, cô sẽ ngu đến giao tim mình ra? Người đàn ông này đầu óc có bệnh? Hay anh cho rằng đầu óc cô có bệnh?
“Ha.” Hoắc Vân Phi cười quái gở, mắt ưng lạnh lùng không hề có ý cười, “Mỗi lần em đều không khiến cho tôi thất vọng, rất tốt!”
Cô không quan tâm lời này là khen hay chê, dù sao xưa nay cô đều không có hứng thú với thứ trong mồm anh phun ra.
Khi hai người giằng co, điện thoại của Hoắc Vân Phi chấn động. Anh lấy ra vừa nhìn số, khóe miệng cười lạnh sâu hơn, tiếp thông, ngay cả thăm hỏi cơ bản cũng bỏ qua, trực tiếp quát với bóng người hiện lên trên màn hình, “Lại thúc giục con thả người? Cha chính là cầm thứ khác đi lấy lòng con gái bảo bối của cha đi! Món đồ chơi trong lòng con thích, ai cũng đừng mơ tưởng cướp đi khỏi tay con!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Khi kết hôn quá vội vàng, chỉ kịp chụp một tấm hình. Lương Tuấn Đào đã từng hứa hẹn, chờ sau khi cưới bổ sung hình cưới cho Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết không coi ra gì, dù sao cô cũng không cảm thấy quá hứng thú với mấy thứ đồ lãng mạn này.
“Nhất định phải chụp bổ sung! Anh nói giữ lời!” Lương Tuấn Đào cố ý xin nghỉ một ngày, chỉ vì chụp hình cưới bổ sung với Lâm Tuyết, “Đã dự tính trước xong rồi, sáng sớm hôm nay chụp ngoại cảnh, buổi chiều chụp nội cảnh!”
“Có cần thiết không?” Lâm Tuyết vẫn cảm thấy hơi thấp thỏm, đã kết hôn một năm, đứa bé cũng sinh rồi lại đi chụp thứ này có phải quá… Thẹn thùng không.
“Hết sức cần thiết!” Thái độ của Lương Tuấn Đào kiên quyết, nói, “Anh đã đồng ý với em!”
“Không sao, em không quá để ý!”
“Thôi đi, em dám nói không thèm để ý tới hình chụp đám cưới của chúng ta?” Thủ trưởng Lương phẫn nộ, giống như đang tức giận, thật ra thì anh cũng không phải rất để ý, vấn đề là, sợ vợ lưu lại tiếc nuối cả đời.
Nghe những nữ binh kia nói, ảnh cưới hết sức quan trọng đối với một người phụ nữ, nhất định phải chụp! Không chụp nói lên hôn nhân của phụ nữ có lỗ hổng, dựa vào Lương Tuấn Đào anh sao có thể để cho hôn nhân của anh và Lâm Tuyết lưu lại một nét bút hỏng như thế?
“Được, được!” Lâm Tuyết cũng không cãi lại được anh, không thể làm gì khác hơn là phục tùng, “Nghe lời anh!”
Khi ăn điểm tâm không thấy Lương Thiên Dật, Lưu Mỹ Quân gọi lính cảnh vệ tới hỏi, mới biết tối hôm qua con trai một đêm không trở lại.
Đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Lương Thiên Dật cũng không thích lăn lộn bên ngoài. Giả sử chấn thương lành, vẫn không có hăng hái với việc xã giao sống về đêm. die nd da nl e q uu ydo n
Con trai trừ khi hướng về vải vẽ tranh sơn đầu có tình cảm mãnh liệt, những thời gian khác đều lười biếng, vẻ mặt rất lạnh lùng.
“Xảy ra chuyện gì? Nó rốt cuộc đã đi đâu?” Lưu Mỹ Quân tức giận hỏi.
Không ai có thể đáp lại được, bởi vì Lương Thiên Dật không mang điện thoại di động theo người, có lẽ anh quanh năm ở trong nhà, không cần mang!
Chỉ có đáy lòng Lâm Tuyết lộp bộp giật mình một cái, dưới tình hình này không tiện giấu giếm, liền nói ra chuyện mình biết: “Ngày hôm qua… Con nói với anh cả, Vân Đóa trở lại!”
“Hả?” Lưu Mỹ Quân cả kinh, sau đó càng tức giận hơn. Chỉ vào Lâm Tuyết khiển trách, “Mẹ đoán chính là con gây họa! Thời gian này khó khăn lắm nó mới yên ổn, con ở trước mặt nó nói Vân Đóa cái gì!”
Lương Trọng Toàn cau mày nghĩ ngợi nói: “Có phải đi tìm Vân Đóa rồi không!”
Sau khi Lý Ngạn Thành xuất ngũ liền rời đi, Lý Văn San cũng không biết đi đâu, cho nên Vân Đóa không thể nào trở lại nhà họ Lý. Lưu Mỹ Quân lo lắng hỏi Lâm Tuyết: “Con nói mau, bây giờ Vân Đóa ở đâu?”
“Cô ấy ở đại học T học!” Chẳng lẽ ngày hôm qua Lương Thiên Dật kéo Vân Đóa từ trong trường học chạy sao? Tại sao đến giờ không thấy anh trở lại?
Lưu Mỹ Quân sai Lương Tuấn Đào: “Con nhanh đi đại học T một chuyến, tìm anh cả con trở về!”
Lương Tuấn Đào bĩu môi, nói: "Hôm nay con xin nghỉ đi chụp hình cưới với Lâm Tuyết!”
“Đều đã kết hôn hơn một năm, còn chụp ảnh cưới cái gì? Cho dù muốn chụp, có thể đợi mấy ngày nữa! Anh cả con mất tích, còn có tâm tình chụp hình! Nhanh đi tìm nó, không tìm được nó, con cũng đừng trở lại!" Lưu Mỹ Quân nhướn mày, lạnh giọng khiển trách con trai.
Lâm Tuyết cũng khuyên nhủ theo: “Nghe lời mẹ nói đi, em và anh trước tìm anh cả trở về! Ảnh cưới chụp trễ mấy ngày cũng có thể.”
Cho dù Lưu Mỹ Quân không phản đối, cô cũng sẽ không thể không quản không hỏi chuyện Lương Thiên Dật. Dù sao anh cả chưa bao giờ đi qua đêm không về, dưới tình huống như thế, sao cô có thể có tâm tình chụp hình cưới gì đó với Lương Tuấn Đào.
Một bữa ăn sáng ăn vô vị tẻ nhạt, để đũa xuống, Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào đang chuẩn bị đứng dậy đi đại học T, lại thấy một nhân viên cảnh vệ đi nhanh tới báo cáo: “Đại thiếu gia đã trở lại!”
Lương Thiên Dật đi vào phòng khách, giống như không biết người một nhà đang lo lắng vì anh mất tích, ngay cả mắt cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp đi về phía cầu thang, vẻ mặt hình như hơi mệt mỏi.
“Đứng lại!” Lưu Mỹ Quân gọi con trai lại, tiến lên hỏi, “Ngày hôm qua con đi đâu vậy? Sao cả đêm không trở lại?”
Dừng bước, Lương Thiên Dật quay đầu, lạnh nhạt nhìn người một nhà, dưới ánh nhìn soi mói muôn màu muôn về, thản nhiên đáp lại: “Con đi hẹn hò!”