Mục lục
Khế ước quân hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi điều tra diễn tập của không quân, quân đội thành phố đều phải tham gia nhất là lính dù bộ đội đặc chủng. Tôi không tin không tóm được đuôi của hắn, Lý Ngạn Thành biết rõ sự tình không báo cáo còn dung túng bao che cũng phải trả giá lớn.”

Sau khi tỉnh lại, Lâm Tuyết phát hiện mình đang nằm trong một phòng ngủ lớn sáng ngời, trong phòng bài trí gọn gàng mạnh mẽ, hương vị thập phần dương cương. Hiển nhiên đây là phòng ngủ của đàn ông, mà người đàn ông đó đang ở cạnh cô gọi điện thoại.

Quay đầu lại liền thấy, quả nhiên là cái tên Lương Tuấn Đào bại hoại kia.

Thấy cô tỉnh lại, Lương Tuấn Đào ở bên vừa gọi điện thoại vừa đi tới, tay sờ sờ trán cô.

Lâm Tuyết có chút không tự nhiên đẩy bàn tay lớn của hắn ra, cô biết rõ còn cố hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“…. Cứ theo lời tôi nói mà làm, trước cứ như vậy đã.” Ngắt điện thoại, Lương Tuấn Đào thở dài một hơi, hướng vào ghế da mềm mại bên cạnh tùy tiện nằm xuống, lười biếng như con báo lim dim gật gà ngủ, không nhanh không chậm trả lời cô: “Đây là nhà tôi.”

Tất nhiên đây là Lương gia. Trực giác của Lâm Tuyết thấy không ổn, cô mau chóng đứng dậy xuống giường.

Quả nhiên cửa phòng lập tức bị mở ra, Lương Thiên Dật tự mình đẩy xe lăn vào.

“Đại thiếu gia.” Lâm Tuyết lạnh nhạt nhưng cũng không mất đi lễ tiết, đánh tiếng chào hỏi anh ta.

Lương Thiên Dật ngẩng khuôn mặt thanh tú nhìn em trai mình lại nhìn sang Lâm Tuyết, ôn nhuận cười nói: “Nghe tin cô đã trở lại, tôi vội tới đây muốn hỏi một chút, chuyện chúng ta ước định trước đây tính sao?”

Lâm Tuyết nhất thời có chút khó xử. Ban đầu đến Lương gia, cô và Lương Thiên Dật đã giao ước hai người sẽ kết hôn giả, Lâm Tuyết dùng chuyện này để trốn khỏi sự truy bức của Mạc Sở Hàn, Lương Thiên Dật thì trốn tránh việc cha mẹ bức hôn.

Nhưng hôm nay, sau khi gặp Vân Thư Hoa, cô mới biết Vân Đóa đã từ Mỹ trở về, hơn nữa vẫn còn độc thân. Quân tử không đoạt người yêu của kẻ khác, hiện tại Lâm Tuyết không có khả năng cùng Lương Thiên Dật dây dưa, sợ rằng đến kết hôn giả cũng không được.

Thấy mặt cô lộ vẻ khó khăn, Lương Thiên Dật cố ý trêu ghẹo: “Không thể nào! Mới vừa ở quân doanh một tháng cùng lão Nhị đã thay lòng đổi dạ. Lâm Tuyết, cô đúng là không chịu nổi sức hấp dẫn của mĩ nam.”

“Ha.” Lương Tuấn Đào cười rộ lên sang sảng, đắc ý khoe với anh trai mình: “Ai bảo anh không tiên thủ vi cường (1)”

“Chú làm thật à? Nhiều năm như vậy lần đầu tiên anh mới thấy chú đưa con gái vào phòng ngủ còn để cô ấy ngủ trên giường mình.” Lương Thiên Dật mím môi, nửa đùa nửa thật thăm dò em trai .

“Chẳng còn cách nào khác.” Lương Tuấn Đào nhíu mày cố ý phối hợp, thần sắc có vẻ phiền não, “Bên dưới xúc động quá làm ra chuyện đi quá giới hạn này, đành phải chịu trách nhiệm thôi.”

Hai anh em này nhất xướng hợp lại khiến Lâm Tuyết bị hù dọa ngẩn người. Cái gì mà chuyện đi quá giới hạn? Không phải chuyện bị hắn cưỡng hôn chứ? Việc này …. Cũng cần chịu trách nhiệm sao? Tinh thần trách nhiệm của Lương côn đồ mạnh mẽ quá đi. Nói như vậy, hắn sẽ chịu trách nhiệm với rất nhiều thiếu nữ sao? Nhìn gương mặt kia không mang chút nào dáng vẻ Liễu Hạ Huệ , có đánh chết Lâm Tuyết cũng không tin hắn tinh khiết đến độ hôn một nữ nhân cũng chịu trách nhiệm.

“Bây giờ Thẩm Bộ trưởng đưa theo con gái bảo bối đang chờ chú ở dưới đại sảnh, chú mau nói rõ với cha chuyện đã thành thế này đi. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, đây là chính sách trước sau như một của Đảng.” Lương Thiên Dật trêu chọc xong liền chuyển bánh xe lăn, chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Đợi đã.” Lâm Tuyết vội vàng đuổi theo, cô trù trừ một chút vẫn lên tiếng: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lương Thiên Dật nhướng nhướng mi, nhìn khuôn mặt tuấn tú của em trai đã dài thượt ra, lại động lòng muốn trêu đùa, anh ta cố ý mỉm cười hỏi: “Có phải cô vẫn thấy tôi tốt hơn không?”

Lâm Tuyết cũng bị anh trêu chọc nở nụ cười. Xem ra so với lần trước cô đến Lương gia, Lương Thiên Dật hiện tại đã cởi mở hơn, còn thích nói đùa, cô liền thừa dịp tâm tình của anh không tồi mà nói ra: “Là chuyện khác, về Vân Đóa.”

Không ngờ mới dứt lời, Lương Thiên Dật vừa rồi còn cười nói vui vẻ đã lập tức biến sắc, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, từng chữ phun ra như băng vụn: “Đừng nói đến người phụ nữ ấy ở trước mặt tôi.”

Lương Thiên Dật vốn là một người đàn ông ôn nhu nhưng khi đề cập đến Vân Đóa, Lâm Tuyết rõ ràng thấy đáy mắt anh xẹt qua lo lắng và oán hận, khiến cô không khỏi nhớ tới ánh mắt của Mạc Sở Hàn khi nhìn mình …

“Ngẩn ngơ gì nữa? Đại ca tôi đi rồi.” Lương Tuấn Đào rất không vui đứng sát mặt cô , Lâm Tuyết có thể thấy rõ hắn thật dễ nhìn, so với nam nhân kia còn xuất sắc hơn.

Cô chậm rãi hoàn hồn, thản nhiên liếc Lương Tuấn Đào một cái.

“Đừng quên cô bây giờ phải bưng bít ai, nắm rõ tình hình đi! Muốn lập công trạng? Đương nhiên trước hết phải khiến lãnh đạo là tôi đây vui vẻ.” Ba câu nói đơn giản rõ ràng đã tóm tắt được nội dung muốn dạy dỗ, Lương Tuấn Đào liền đem hai tờ giấy để trước mặt cô, ra lệnh: “Này, kí vào đây, chúng ta xuống lầu ăn cơm.”

“Cái gì?” Lâm Tuyết nghi hoặc nhận lấy, tập trung nhìn vào hai dòng : Hợp đồng --- Khế ước quân hôn. Cô ngẩn ngơ hỏi hắn: “Đây là cái gì?”

“Cái gì thì cô tự mình xem đi, không biết chữ Trung Quốc sao?” Hai tay người đàn ông đút túi quần, cái cằm hoàn mỹ cương nghị kiêu ngạo giơ giơ ra.

Lâm Tuyết bị vẻ mặt hắn làm cho chấn động, cô tỉ mỉ đọc từ đầu đến đuôi hợp đồng một lần, không khỏi kinh ngạc giật mình.

“Kết hôn không cần tình yêu, cô hiện giờ chỉ cần một người đàn ông thu nhận mình thôi, tôi sẽ cố mà làm!” Lương Tuấn Đào thấy cô sợ hãi không có biểu cảm vui mừng, hắn có chút không yên lòng, liền vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu: “Chỉ là tôi nhìn cô không thấy chán ghét thôi, nếu lần này không chọn cô, lần sau cha tôi sẽ ương ngạnh tìm bừa một cô gái khác đưa đến, nói không chừng còn chẳng bằng cô.”

Bình tĩnh lại, Lâm Tuyết trầm mặt cười, hừ lạnh một tiếng, cô đem hai tờ giấy kia trả lại cho hắn: “Không cần, anh đi tìm người khác đi.”

“Cô nên hiểu cho rõ ràng, tốt nhất nhân lúc tôi chưa đổi ý mau chóng kí đi, nếu không quá thời hạn sẽ thành vô giá trị!” Lương Tuấn Đào chỉ chỉ phía dưới lầu nói tiếp: “Ở đó còn có một vị dự khuyết đấy.”

“Anh đi tìm vị dự khuyết ấy đi.” Lâm Tuyết tức giận lườm hắn một cái, liền đi xuống lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK