Mục lục
Khế ước quân hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thư Hoa và Lý Văn San tay nắm tay, đúng là trai tài gái sắc, một đôi bích nhân chói mắt.

Nam tử ôn nhu tuấn nhã như khối ngọc thượng đẳng, hiện tại, khối ngọc đẹp đẽ này đã nằm trong tay Lý Văn San.

Lý Văn San nóng lòng thân thiết dựa sát vào Vân Thư Hoa, dịu dàng hỏi: “Thư Hoa, anh nói xem em có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Vân Thư Hoa khéo léo hôn lên gương mặt trang điểm tinh tế, mỉm cười nói: “Anh là gương thần, anh có thể nói cho em biết, Lý Văn San là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.”

“Ha ha ..” Lý Văn San vui sướng cười đến run rẩy cả người, thân thể mềm mại không xương quấn lấy anh ta, “Thư Hoa, anh lại nói đùa rồi.”

Thỉnh thoảng, ánh mắt của Vân Thư Hoa lại rời đi, đặt trên một bóng dáng xinh đẹp cách đó không xa, cho dù trong tiệc rượu đông người, anh ta vẫn có thể xuyên qua đám người mờ ảo đó, liếc mắt một cái là bắt được bóng dáng cô. Kinh hãi nhìn qua người đẹp, Vân Thư Hoa mau chóng quay đầu ảm đạm.

Anh ta sớm biết, nữ nhân tốt đẹp như vậy nhất định không thiếu đàn ông theo đuổi, mình và Mạc Sở Hàn vì những nguyên nhân khác nhau lại lựa chọn giống nhau, Lương Tuấn Đào liền thay thế vị trí của bọn họ, ở bên cạnh Lâm Tuyết.

Không thể thế được! Vân Thư Hoa nắm chặt tay, trong lòng mặc niệm: “Anh sẽ đợi, đợi tất cả qua đi, đợi em trở về trong vòng tay anh! Tuyết, khi đó em sẽ hiểu, ai mới là người yêu em nhất!”

“ÔI!” Lý Văn San đau đớn kêu lên “Thư Hoa, anh nắm tay em đau quá!”

Lúc này, Vân Thư Hoa mới tỉnh hồn, vội vàng đưa tay Lý Văn San lên môi hôn, ôn nhu hỏi: “Còn đau không?”

“Phá hỏng rồi, cố ý làm đau người ta.” Lý Văn San hận không thể giờ giờ khắc khắc đều có thể gần gũi bên người đàn ông này, cô ta thẹn thùng nói nhỏ: “Đêm nay đền bù thật tốt cho em.”

Đang khi hai người tình cảm nồng nhiệt, chỉ thấy Lương Tuấn Đào sải bước đi tới, cao giọng ngắt quãng sự thân thiết của bọn họ: “Vân đại thiếu, vợ tôi có vấn đề muốn hỏi anh.”

Vốn Lâm Tuyết định len lén gọi Vân Thư Hoa rồi hỏi anh ta mấy câu, không ngờ Lương Tuấn Đào lại kéo tay mình đi đến, cô tức giận trừng hắn.

Lý Văn San biết quan hệ trước đây của Lâm Tuyết và Vân Thư Hoa, cô ta vội vã kéo tay Vân Thư Hoa thị uy, bộ ngực sung mãn giơ lên, ánh mắt đảo qua Lương Tuấn Đào sau đó cảnh giác dừng lại trên người Lâm Tuyết. “Lương phu nhân có vấn đề gì thì nói đi, lão công tôi biết thì nhất định sẽ trả lời.”

Trước ánh mắt nhiều người, sao có thể hỏi vấn đề riêng tư được chứ? Lâm Tuyết đành hỏi: “Vân Đóa trở về khi nào vậy?”

Vân Thư Hoa nhìn em gái mình theo sau Lâm Tuyết đang nở nụ cười ngọt ngào giống hai năm trước đây. Anh ta không khỏi thương tâm một hồi, hồng nhan như cũ nhưng thời gian đã thay đổi. Mọi thứ đều không thể quay lại, không thể quay lại nữa rồi!

“Mới về nước chưa lâu, khi trượt băng ở nước ngoài đầu nó bị trọng thương, điều trị một thời gian rồi, bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.” Vân Thư Hoa vừa nói vừa gõ gõ đầu chỉ chỉ.

“…” Lâm Tuyết giật mình, chẳng nhẽ đầu óc Vân Đóa có vấn đề? Không trách được, nhìn cô ấy cứ thấy có chỗ nào đó là lạ.

“Vân Đóa, qua đây đi!” Lý Văn San nhiệt tình kéo Vân Đóa, cô ta kiên nhẫn nói với cô: “Chị mới là chị dâu của em. Em không nên ở cùng chỗ với vị hôn thê cũ của anh em, như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.”

Vân Đóa mặc kệ Lý Vân San dắt tay mình, cô cúi đầu không lên tiếng trả lời.

Lương Tuấn Đào nhíu mày đập lại: “Lý đại tiểu thư, cô có thể không tin tưởng vị hôn phu của mình nhưng đừng nên không tin tưởng tôi chứ. Có Lương Tuấn Đào này ở đây, mấy chuyện cô lo lắng đều là cái rắm!”

“Anh!” Lý Văn San tức giận đến mức khuôn mặt được trang điểm tinh tế co quắp lại, cô ta cắn răng nói: “Anh có thể nói chuyện có giáo dục một chút hay không?”

“Tôi có giáo dục đối với người có đạo đức, cô lòng dạ tiểu nhân nói lời không có đạo lý, đừng trách tôi không khách khí!” Lương Tuấn Đào đưa tay ôm Lâm Tuyết vào ngực, giương mắt nhìn Vân Thư Hoa, nói một lời hai nghĩa: “Phóng tầm mắt khắp thành phố cũng không nghe nói có ai đủ dũng khí dám động đến người phụ nữ của Lương Tuấn Đào tôi, trừ khi là ngại mệnh mình quá dài.”

Vân Thư Hoa nho nhã cười, cũng không e ngại.

Lâm Tuyết vội cúi thấp đầu, cô lặng lẽ kéo kéo áo người đàn ông kia, ý bảo hắn: Lương lão gia, mau đi thôi, đừng ở chỗ này rắm thúi mất mặt.

Lương Tuấn Đào cúi đầu thưởng cho cô một nụ hôn, giọng điệu trêu trọc: “Ngoan, xem anh trừng trị bà già nói chuyện không có chừng mực kia thế nào.”

“Cái gì? Ai là bà già?” Lý Văn San nhất thời phẫn nộ kêu lên the thé, cô ta lớn hơn Vân Thư Hoa ba tuổi, năm nay vừa vặn ba mươi lẻ một, lại bị người khác gọi là bà già trước mặt mọi người … Nhìn Lâm Tuyết đang lúc thanh xuân, lòng ghen tị cứ như con rắn quấn quanh thân Lý Văn San, “Lương Tuấn Đào, anh là tên khốn kiếp!”

Tranh cãi bên này thu hút không ít người đến xem, Lý Ngạn Thành nghe tin liền chạy tới, khuôn mặt cương nghị không thấy giận dữ, ông ta tự mình ra oai: “Cãi nhau cái gì? Lương lão nhị, bản lĩnh của cậu lớn thật, lại còn cùng đàn bà vướng miệng cãi nhau!”

Ngẫu nhiên phải đối mặt với lão tướng quân từng là thần tượng trong lòng mình, khí thế của Lương Tuấn Đào thấp xuống, hắn biện bạch yếu ớt: “Con gái của ngài đến tuổi mãn kinh trước thời hạn rồi.”

Lý Ngạn Thành tức giận đến thổi râu trừng mắt, người đứng xem muốn cười nhưng không dám cười, có vài vị cựu thần đức cao vọng trọng trong quân đội đi tới khuyên bảo vài câu, cơn giận của Lý Ngạn Thành vẫn sót lại chưa tiêu. “Xú tiểu tử, vừa mới thăng quân hàm liền sắt, xem lão tử đây đánh cậu thế nào!”

Lúc này, có một bảo vệ dáng vẻ vội vội vàng vàng đi tới, hắn đến trước mặt Vân Thư Hoa nhỏ giọng nói mấy câu. Sắc mặt Vân Thư Hoa nhất thời đại biến, anh ta lập tức kéo tay Vân Đóa vội vã rời đi.

Lý Văn San cũng không cố đấu khẩu với Lương Tuấn Đào nữa, nhanh chóng chạy theo. Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều khẳng định hẳn là có chuyện quan trọng xảy ra.

Lâm Tuyết lo lắng cũng theo ra ngoài, Lương Tuấn Đào đương nhiên cũng đi phía sau. Tuy hắn bất mãn với hành động của cô nhưng lúc này không nói thêm gì. Bà xã mà, để về nhà dạy dỗ so ra thích hợp hơn, lúc đông người chỉ thích hợp để cưng chiều hết sức.

Ra ngoài tòa nhà hội sở, khi xuống bậc thềm, Lâm Tuyết nâng váy, thấy Vân Thư Hoa chuẩn bị lên xe, cô vội vàng mở miệng gọi anh ta: “Thư Hoa, anh chờ một chút!”

Vân Thư Hoa nghe thấy, quay đầu lại thấy Lâm Tuyết cũng theo ra, cổ họng nghẹn ngào, anh ta chỉ kịp nói một câu: “Mẹ anh không ổn rồi.” Nói xong, Vân Thư Hoa phóng xe đi rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK