Mục lục
Khế ước quân hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck

Lương Đống hơi không hiểu: “Sao cháu đột nhiên muốn con bé làm mẹ toàn chức?”

“Ông nội quen thuộc nhất sinh hoạt trong quân đội, cả ngày ở trong quân đội, thời gian ở nhà rất ngắn! Chờ sinh đứa bé ra, chẳng lẽ cả ngày cô ấy đều ngâm mình trong quân đội bỏ mặc đứa bé?” Lý do của Lương Tuấn Đào hình như rất đường hoàng.

“Cháu có ý tưởng về phương diện này có thể từ từ khai thông với Lâm Tuyết, chuyện gì hai vợ chồng lại không thể thương lượng, lăn tăn cái gì! Rất nhanh sẽ đều làm cha mẹ rồi, gặp chuyện không thể giở tính trẻ con nữa!” Lương Đống nghe cháu nội nói vậy, biết không phải là mâu thuẫn lớn, nên thả lỏng.

Lâm Tuyết vẫn trầm mặc lên tiếng, cô không giải thích gì, nói thẳng: “Anh ấy trình báo quân đội tạm cách chức cháu chờ điều tra, hiện giờ cháu đã bị quân đội liệt vào danh sách đen!”

Lương Đống nghe vậy hoảng hốt, quay đầu hỏi cháu nội: “Xảy ra chuyện gì?” Ông hiểu rất rõ cháu nội của mình, vô duyên vô cớ không thể nào làm như vậy, nhất định có nguyên nhân, “Cho dù là nguyên nhân gì cháu đều phải thương lượng với Lâm Tuyết mới được, dưới tình huống con bé không biết chuyện, cháu dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy ép buộc con bé rời khỏi quân đội sao được? Sẽ làm tổn thương tình cảm!”

Khó trách quan hệ hai đứa trở nên lạnh cứng như thế, nếu cháu nội thật sự cứng rắn bá đạo như vậy, xác thực sẽ khiến Lâm Tuyết đau lòng thất vọng.

Nếu lấy chuyện này ra, Lương Tuấn Đào định nói trắng ra: “Thương lượng? Cô ấy từng thương lượng với cháu chuyện gì? Trước đó vài ngày, chồng chưa cưới trước của cô ấy đưa cho cô ấy tài sản gần trăm tỷ, cô ấy ngay cả thông báo cũng không nói với cháu, trực tiếp nhận! Cô ấy có coi cháu đây là chồng nhìn vào trong mắt?”

“Cái gì?”

Lên tiếng kêu lên hoảng hốt không chỉ có một mình Lương Đống, Lưu Dương và Mã Đồng Đồng cũng đều hết sức kinh ngạc. Tài sản gần trăm tỷ... Nghe sao huyền ảo như vậy! Mạc Sở Hàn rốt cuộc bị gì kích thích? Lại tặng một món tài sản khổng lồ như vậy cho Lâm Tuyết, muốn gì!

Lâm Tuyết ngạc nhiên, cô không nghĩ tới nhanh như vậy Lương Tuấn Đào đã biết, mà ở trước mặt cô anh lại không hề lộ ra chút ý tứ gì, người đàn ông này quả nhiên có lòng dạ.

Lương Tuấn Đào nói chuyện với ông nội, mắt sáng đẹp lại hờ hững liếc nhìn Lâm Tuyết, lạnh giọng nói tiếp: “Sau lưng cháu tự tiện nhận quà tặng kếch xù của chồng chưa cưới trước, cô ấy có thương lượng với cháu sao? Có suy nghĩ đến tâm tình của cháu sao? Cháu không ngăn cản được việc cô ấy làm, việc cháu làm cô ấy cũng đừng ôm một bụng uất ức!”

Thì ra, đây là anh trả thù cô!

Lâm Tuyết tức giận đứng lên, nói gì cũng không nói, trực tiếp xoay người rời đi.

“Lâm Tuyết!” Lương Đống vội vàng đứng lên gọi, “Cháu cứ giận dỗi đi như vậy, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chỉ biết càng để lâu càng sâu. Mau trở lại, có gì uất ức bất mãn nói hết ra, ông nội giải quyết giúp hai đứa!”

“Ông nội, ông nghe được rồi, anh ta đầy bụng bất mãn với cháu, còn dùng thủ đoạn bá đạo này cứng rắn buộc cháu rời khỏi quân đội, còn có gì hay để nói với anh ta?” Lâm Tuyết khẽ nghẹn ngào, thật sự đau lòng khổ sở tới cực điểm.

“Cháu nhìn đi, cháu nhìn đi!” Lương Đống chỉ vào cháu nội, khiển trách, “Còn không mau nói xin lỗi vợ mình!”

Lương Tuấn Đào nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô ấy nói xin lỗi cháu trước, cháu lại nói xin lỗi cô ấy!”

Chuyện Lâm Tuyết tự tiện tiếp nhận món quà kếch xù của Mạc Sở Hàn khiến cho anh hết sức tức giận cũng vô cùng đau lòng, cảm giác người phụ nữ nhỏ này không dễ bị anh nắm giữ, hình như cũng không cam lòng ở bên cạnh anh như vậy.

Lúc trước, cô bị buộc tới đường cùng bất đắc dĩ gả cho anh, anh biết cô không cam tâm tình nguyện cỡ nào. Hiện giờ đã kết hôn mang thai đứa bé, cô vẫn cất giữ một đường lui vì mình.

Anh biết cô không phải người yêu tiền, nhưng vẫn nhận khoản tài sản này, nói rõ? Cô không muốn phụ thuộc vào anh, bất cứ lúc nào cô đều muốn độc lập. Mặt khác, cô đón nhận quà tặng của Mạc Sở Hàn, tương đương với thiếu Mạc Sở Hàn một nhân tình, anh thật sự không muốn để cho cô lại nhấc lên bất kỳ quan hệ gì với họ Mạc này.

“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Vẫn còn là con nít sao?” Đối với hai đứa bé cùng đang tức giận, Lương Đống chỉ có thể phê bình cháu nội mình, “Lâm Tuyết có thai, cháu nên nhường con bé, đừng khiến con bé không thoải mái!”

Lương Tuấn Đào mấp máy môi mỏng, không nói gì nữa. Cứng ngắc yên lặng trong chốc lát, anh đi tới trước mặt Lâm Tuyết, ngẩng cái cằm cương nghị hoàn mỹ lên, bễ nghễ nhìn cô, giống như đợi cô mở miệng trước.

Lâm Tuyết không để ý tới anh, cũng không liếc mắt nhìn anh.

“Em định như thế nào? Cho câu sảng khoái đi!” Hai tay Lương Tuấn Đào nhét vào trong túi, gương mặt tuấn tú như cái lồng sương lạnh, dáng vẻ này không khỏi khiến cho Lâm Tuyết nhớ tới tình hình lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Trầm mặc một lúc, Lâm Tuyết giải thích: “Tài sản của nhà họ Lâm vốn chính là bị Mạc Sở Hàn dùng thủ đoạn không đứng đắn cướp đi, hiện giờ anh ta trả lại...”

“Ban đầu tài sản của nhà họ Mạc bị hai nhà Lâm Vân chia sẻ cướp đoạt cũng dùng thủ đoạn rất quang minh?” Không đợi Lâm Tuyết nói xong, Lương Tuấn Đào đã cắt đứt lời cô, gần như cười lạnh nói, “Thương trường như chiến trường, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, làm đàn ông anh cảm thấy anh ta không sai!”

Ngồi hưởng thụ thắng lợi quả thật không có gì đáng trách, hiện giờ Mạc Sở Hàn chắp tay tặng tài sản bà nhà cho Lâm Tuyết, chính là món nợ nhân tình lớn bằng trời, không có cách nói nên hay không nên gì cả!

“...” Một hồi hít thở không thông giống hệt như trầm mặc, Lâm Tuyết cảm thấy không có cách nào dùng ngôn ngữ khai thông với người này, cô xoay người rời đi.

“Lâm Tuyết!” Lương Đống bất đắc dĩ lắc đầu, “Cháu không thể nể mặt mũi ông nội, thương lượng tử tế với nó sao?”

Dừng bước lại, Lâm Tuyết quay đầu, giọng cũng hơi nghẹn ngào: “Cháu không có gì để nói với bạo quân này!”

“Haizzz!” Lương Đống không thể làm gì khác hơn là nói với cháu nội, “Như vậy cũng không cách nào cùng nhau ăn cơm rồi, cháu và con bé đi đi!”

Lương Tuấn Đào đứng không nhúc nhích, Lâm Tuyết lại xoay người lại, khép hờ mắt, một hồi lâu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ông nội!”

Cho dù như thế nào, tối nay bọn họ đến chỗ ông cụ ăn cơm. Không những ăn cơm không thành, trước đó lại để cho ông cụ ăn một bụng tức. Không phải chứ, cô phát hiện mình quả thật làm kiêu rất nhiều, không biết có phải chân thực như theo lời người khác nói không – bị anh nuông chiều!

“Được rồi, chuyện bao lớn chứ!” Mã Đồng Đồng đúng lúc tiến lên kéo Lâm Tuyết, nắm tay cô, khuyên giả: “Đôi vợ chồng nào mà không gây gổ cãi nhau chứ? Nể mặt mũi ông nội, tối nay trước không náo loạn, hai người giữ lại về nhà tranh đi cãi lại!”

Cơm tối bắt đầu, thức ăn rất phong phú, nhưng không khí không cách nào náo nhiệt lên. Lâm Tuyết ngồi bên cạnh, vẻ mặt hơi thận trọng, Lương Tuấn Đào chỉ tự lo cúi đầu ăn cơm, cũng không hề gắp thức ăn hay nói gì với cô.

Chỉ có Mã Đồng Đồng vắt óc tìm mưu kế tìm chút đề tài để nói, không đến nỗi quá mức tẻ ngắt.

Ăn được một nửa thời gian như vậy, Lưu Dương cả đêm không nói gì lên tiếng, anh trực tiếp khiển trách anh họ mình: “Đào, đây chính là anh không đúng! Cho dù như thế nào anh cũng không nên khai trừ quân tịch của Lâm Tuyết...”

“Cút con mẹ mày đi!” Lương Tuấn Đào nhịn một bụng lửa vừa đúng lúc phát tiết về phía Lưu Dương: “Mày mát mẻ chỗ nào thì cút về đó đợi đi!”

“Cạch!” Lâm Tuyết để đũa xuống, cô chỉ nói một câu với Lương Đống, “Ông nội, xin lỗi, cháu ăn no!”

Lương Đống nhăn mày, một hồi lâu mới thở dài nói: “Tuổi trẻ khí thịnh!”

Lâm Tuyết nói gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Về đến nhà mới hơn tám giờ, Lưu Mỹ Quân thấy Lâm Tuyết về một mình, không khỏi mở miệng hỏi: “Tuấn Đào đâu?”

“Không biết.” Lâm Tuyết nhẹ giọng đáp.

“Không biết?” Lưu Mỹ Quân lên giọng, “Sao con không hỏi nó một chút? Nào có ai làm vợ như con, không hề để tâm một chút đến chồng mình!”

Lâm Tuyết trầm mặc, đi lên lầu.

“Tính khí càng lúc càng lớn, cũng hờ hững với cả mẹ, thật sự bị Tuấn Đào làm hư rồi!” Lưu Mỹ Quân rất bất mãn, ở phía sau la hét.

Lâm Tuyết bước nhanh hơn, làm bộ như không nghe thấy.

Lên lầu, đi phòng vẽ tranh của Lương Thiên Dật trước, thấy một lớn một nhỏ dang chơi trò chơi ngón tay, thay đổi đủ loại hình dáng về phía vách tường.

Lương Thiên Dật vừa đúng rảnh rỗi nhàm chán, liền kiên nhẫn dạy Mộng Mộng.

Mộng Mộng tính tình trẻ con dĩ nhiên chơi được rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.

“Mộng Mộng!” Lâm Tuyết gọi con bé một tiếng, đồng thời gật đầu với Lương Thiên Dật, “Anh cả ăn cơm rồi sao?”

Lương Thiên Dật quay đầu lại hỏi: “Tuấn Đào đã trở lại?”

“Ừmh, anh ấy có chút chuyện, không cùng trở về với em!” Lâm Tuyết trả lời xong, liền cầm tay nhỏ bé của Mộng Mộng, nói, “Đi thôi! Đi tắm rửa sạch sẽ, ngủ thôi!”

“Bác Thiên Dật kêu dì Tiểu Hương tắm cho con!” Mộng Mộng vui vẻ sôi nổi, chạy đến bên cạnh Lâm Tuyết cao hứng nói lại chuyện vui vẻ đã trải qua ngày hôm nay, dĩ nhiên bao gồm trò chuyện qua video với Thạch Vũ.

Lâm Tuyết lặng nghe tiếng nói ríu rít của đứa bé, vừa nghĩ đến tâm sự của mình.

“Mẹ Lâm Tuyết!” Mộng Mộng rốt cuộc phát hiện lòng của Lâm Tuyết không ở đây, liền nhẹ giọng hỏi, “Mẹ và cha Tuấn Đào cãi nhau sao?”

Lâm Tuyết sợ hết hồn, bây giờ sao đứa nhỏ giống như yêu tinh vậy? Lưu Mỹ Quân và Lương Thiên Dật không nhìn ra cô và Lương Tuấn Đào cãi nhau, Mộng Mộng lại đã nhìn ra. Do dự một chút, cô chần chừ cân nhắc thích hợp trả lời: “Bởi vì có một ít chuyện cha mẹ không hợp ý kiến, náo loạn mấy câu.”

“Ừmh.” Mộng Mộng chớp cặp mắt to đen bóng, hơi hiểu ra, “Có phải cha Tuấn Đào lại muốn để cho Mộng Mộng ngủ một mình không?”

Nếu như nói giữa Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào có gì tranh chấp, đó chính là chuyện này rồi. Thật ra thì Mộng Mộng đã sớm nhìn ra chuyện cha Tuấn Đào muốn làm nhất chính là đuổi cô bé vật cản trở nhỏ bé này ra khỏi phòng ngủ của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK