Anh chàng Lương bay nước miếng tứ tung phát lời thề: “Thật sự không đẹp trai bằng anh! Lúc trước anh đã nhìn thấy hình của cậu ta, ánh mắt dài nhỏ giống như khe hở…”
“Được gọi là mắt xếch!” Lâm Tuyết khăng khăng giữ ý kiến, “Em nhất định phải tận mắt nhìn coi anh ta có dáng vẻ gì!”
Cuối cùng, anh chàng Lương đành phải nhỏ giọng phản đối, “Vì sao lại muốn nhìn thấy cậu ta?”
“Em muốn tự trải nghiệm xem, khi nhìn thấy anh ta, có phải sẽ có xúc động muốn kéo anh ta vào trong lòng em không.” Lâm Tuyết nói như thật.
Khóe mắt người nào đó run rẩy, thiếu chút nữa sùi bọt mép: “Vợ, em xem bụng của em…”
Lâm Tuyết cúi đầu xem xét cái bụng to như cái trống của mình, nghi ngờ hỏi: “Bụng của em làm sao? Đẹp lắm mà!”
“Như vậy… Không thích hợp cua soái ca đâu!” Anh chàng Lương tội nghiệp nhắc nhở.
Được rồi, nói cho cùng vẫn bởi vì lúc trước anh nhất thời kích động với Bạch Tinh Tinh gây họa, đều do thằng nhóc ngốc Lưu Dương kia, vạch trần vết sẹo của anh đồng thời cũng gợi lên ký ức không thoải mái của bà xã đại nhân.
Nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của người nào đó, cô đáng chết lại mềm lòng! Haizzz, cho dù cố ý chọc giận anh, lòng cô đều không thể cứng rắn nổi. Nhịn cười, cô hợp thời cho anh một cái bậc thềm: “Nếu không, chúng ta đi rạp chiếu phim nhìn dáng dấp anh ta như thế nào rồi lại quyết định?”
“…” Người nào đó còn có quyền lợi phản đối sao?
Chỉ có thể âm thầm cầu xin cô gái bé nhỏ bị anh làm hư này ngàn vạn lần đừng bị tiểu bạch kiểm có một đôi “Mắt xếch” kia mê hoặc! Nếu cô dám kéo tiểu bạch kiểm kia vào trong ngực… Mẹ nó, anh liền dám bắn bỏ cậu ta ngay tại chỗ!
Haizzz, ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, anh quay phim cái gì chứ! Đánh ra nhiều yêu thiêu thân như vậy!
“Nhất định yêu em” nóng bỏng chiếu suốt cả một năm trong nước, nếu không phải giành được giải thưởng ở liên hoan phim nước Pháp, sợ rằng hai người đều không có hứng thú vào rạp chiếu phi xem bộ phim kia. Có lẽ, trong lòng hai người đều lảng tránh người kia, không muốn nhớ lại.
Không đi phòng bao xa hoa, mà đi vào rạp chiếu phim phổ thông. Một bịch bắp chiên bơ, hai chai nước khoáng, hai người thật thỏa chí.
Bộ phim quay được rất ý vị, nhìn ra được đạo diễn Vương rất có thực lực, bằng không cũng không thể giành được giải thưởng ở liên hoan phim nước Pháp.
So với “Hồi ức lãng quên”, bộ phim “Nhất định yêu em” này không cố hết sức bôi xấu nam phụ, tác phẩm vẫn duy trì tình tiết nguyên nước nguyên vị, tự nhiên tươi mát, lại khiến cho lòng người ta rung động vào vui vẻ ấm áp. [email protected]
Vai nam chính có khí chất trầm tư và vẻ ngoài anh tuấn tương tự Lương Tuấn Đào, chỉ có điều ánh mắt của cậu ta hơi hẹp dài, hết sức mê người. Vai nữ chính thuần khiết xinh đẹp, khí chất phía trong không sai. Đôi kim đồng ngọc nữ này đều là người mới, dựa vào bộ phim này giành được giải thưởng điện ảnh một lần là nổi tiếng.
Lâm Tuyết xem thật tập trung, Lương Tuấn Đào nhìn xem thật lo lắng; Lâm Tuyết nhìn chằm chằm vào màn hình, Lương Tuấn Đào nhìn chằm chằm vào cô.
Một bộ phim xem xong, người nào đó run sợ trong lòng, nơm nớp lo sợ hỏi: “Em cảm thấy cậu ta như thế nào?”
Lâm Tuyết nghiêng đầu cân nhắc trong chốc lát, nghiêm túc nói cho anh biết; “Không đẹp trai bằng anh!” Ngụ ý, kế hoạch đi nước Pháp có thể bị tiêu tan.
“…” Người nào đó dở khóc dở cười: Vợ, từ khi nào thì em cũng học được chỉnh người!
Phim chiếu xong, hai người thân mật thắm thiết vai kề vai tay đan tay, đi theo dòng người xem như nước chảy đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Trong đám người chật chội, Lâm Tuyết đột nhiên phát hiện một bóng lưng cực kỳ quen thuộc, hô hấp của cô không khỏi ngừng lại.
“Vợ, như thế nào?” Anh chàng Lương cảm nhận được khác thường của cô, liền vội vàng hỏi.
“Anh nhìn người kia…” Giọng Lâm Tuyết hơi mơ hồ, trong mắt trong veo thoáng qua vẻ khác thường.
Phía trước, một cặp vợ chồng trẻ tuổi xấp xỉ tuổi hai người bọn họ, vợ mang bụng lớn khệ nệ, nghiễm nhiên mang thai chừng sáu bảy tháng. Chồng dừng lại trước cửa tiệm bán lẻ thực phẩm, đang nhận lấy tiền lẻ và ba gói kẹo xinh đẹp từ trong tay chủ tiệm.
Chồng tự tay bóc giấy gói kẹo ra, đưa ba miếng kẹo tới trong tay vợ, vẻ mặt kia giống như đang cưng chiều con gái mình vậy.
Vợ liếm kẹo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Sắc mặt Lương Tuấn Đào thay đổi thêm, rồi lại nhíu mày anh tuấn lên. Anh không nói thêm gì, mà kéo tay Lâm Tuyết đến gần đôi vợ chồng kia.
Dung mạo người đàn ông rất phổ thông, nhưng dáng người và khí chất cực kỳ giống… Mạc Sở Hàn! Đây chính là nguyên nhân khiến Lâm Tuyết dừng chân mà nhìn anh ta đi! Nghĩ đến đây, sắc mặt Lương Tuấn Đào càng kém. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Ý thức được Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đến gần, người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa không gợn sóng đảo qua Lương Tuấn Đào, dừng lại ước chừng vài giây trên khuôn mặt Lâm Tuyết, lại đảo về trên người vợ yêu của anh.
Người vợ mang thai kia mỉm cười thân cận với Lâm Tuyết, đều là phụ nữ có thai, đều cảm thấy thân thiết với nhau.
Lâm Tuyết nở nụ cười theo lễ phép với cô ấy, tròng mắt trong veo lành lạnh hữu ý vô ý lại quan sát người chồng dịu dàng kia.
Trong lúc vô tình gặp lại, gặp thoáng qua, trong biển người mênh mông mỗi ngầy đều sẽ trình diễn một màn như vậy, không có gì đặc biệt.
Nhưng mà, vì sao, người kia lại giống Mạc Sở Hàn?
Người đàn ông này trừ bỏ ngũ quan diện mạo không giống Mạc Sở Hàn ra, dáng người khí chất ngay cả một chút động tác theo bản năng đều không có chỗ nào không tương tự Mạc Sở Hàn.
Thanh mai trúc mã từ nhỏ, cô và anh giúp nhau lúc hoạn nạn mười năm, hiểu biết về anh thậm chí còn rõ ràng hơn hiểu biết về chính mình, trong lúc nhất thời, cô hơi mờ mịt.
Người đàn ông này gần như không có phản ứng đặc thù nào với người phụ nữ có thai xa lạ đang ngẩn người quan sát mình, tất cả tâm tư của anh đều dốc vào trên người vợ mình. Dịu dàng nắm tay vợ yêu, nhẹ nói: “Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Lâm Tuyết nhất thời như gặp phải sét đánh, mắt trong veo đột nhiên trợn trừng, quả thật hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
Theo bản năng, cô đuổi tới, giữ chặt cô gái kia, hỏi: “Cô tên là gì?”
Cô gái kia hơi kinh ngạc nhìn cô, chỉ có điều vẫn rất có tu dưỡng trả lời: “Tôi tên là tiểu Tuyết!”
Lâm Tuyết chỉ cảm thấy tóc gáy cả người mình dựng đứng lên, ánh mắt lo sợ không yên lại quét về phía người đàn ông kia. Cô nghe được mình đang lẩm bẩm lặp lại: “Cô tên là tiểu Tuyết? Làm sao có thể…” Làm sao có thể khéo như vậy!
“À.” Cô gái kia thản nhiên cười cười, giải thích, “Tôi vốn không phải tên là tiểu Tuyết! Chỉ có điều…” Nói tới đây, cô thâm tình nhìn về phía chồng mình, giọng nói trở nên dịu dàng như sóng xuân tháng ba, “Anh ấy vốn gọi tôi như vậy, cho nên… Tôi liền sửa tên thành tiểu Tuyết!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Không biết từ lúc nào, đôi vợ chồng kia đã đi xa, Lâm Tuyết vẫn cứ ngây người đứng thật lâu tại chỗ. Mãi cho đến khi một bàn tay to đặt lên trên bờ vai cô, hỏi: “Có muốn anh giúp em một tay điều tra rõ thân phận của anh ta không?”
Sau khi trầm mặc thật lâu, Lâm Tuyết xoay người. Cô kéo cánh tay chồng, thoải mái lắc đầu cười nói: “Không cần! Anh ấy có phải là Mạc Sở Hàn hay không cũng không quan trọng, chỉ cần hiện giờ anh ấy sống hạnh phúc là được rồi!”
Bầu trời âm trầm hồi lâu cuối cùng rơi bông tuyết đầu tiên của mùa đông này xuống, nhiều dương dương tự đắc, càng rơi xuống càng lớn, nơi nơi tràn ngập hương vị mùa đông.
Bông tuyết lộn xộn bay trong không trung, mơ hồ truyền đến tiếng ca uyển chuyển, như ẩn như hiện, như than như kể:
Một mảnh trời u buồn
Tuyết bay bay tán loạn
Một phiến lá trôi giạt
Giống như kết cục của cả anh và em
Tay anh đã từng ôm lấy vai em
Nỉ non yêu em đến tận vĩnh hằng
Bông tuyết giống như pháo hoa nở rộ
Tùy ý bay lả tả trong trời đất
Thỏa thuê trong thoáng chốc
Vì sao hiện giờ chỉ còn lại gió thổi loạn tóc em xé rách vết sẹo trong hồi ức của em
Hóa ra đến tìm kiếm là vướng bận khó khăn của chính em
Băng tuyết trong lời thề là thật tâm sao
Sao giờ phút này điều gì cũng không còn lưu lại?
Hiện giờ chỉ còn gió thổi loạn tóc em
Tuyết vùi lấp vết sẹo ký ức
Chuyện cũ giống như sương mù chậm rãi bay lên
HOÀN CHÍNH VĂN