Lương Tuấn Đào rõ ràng nhìn thấy một người tự dưng xuất hiện từ trong không khí, người kia mặc đồ giống như bọn cướp, mặc áo quần màu đen, đầu đội mũ ba lỗ che mặt, chỉ có điều thân hình của người này tương đối nhỏ bé, giống như phụ nữ.
Người áo đen có tốc độ nhanh chóng như ma quỷ, túm lấy một khẩu súng giảm thanh chỉ về phía Lâm Tuyết. Phản ứng của Lương Tuấn Đào không chậm, anh vội vã giao Lâm Tuyết cho hai chiến sỹ ở sau lưng, nhanh chóng rút súng bắn về phía người áo đen đánh úp lại.
Một tiếng súng vang, gần như không có ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, người áo đen lại đột nhiên biến mất, còn tưởng rằng bản thân nhìn hoa mắt!
Lương Tuấn Đào cầm súng nhìn ngó chung quanh, đúng lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng kêu hoảng hốt, anh vội vàng quay đầu, nhìn thấy người áo đen kia xuất hiện lần nữa, hơn nữa bắt được Lâm Tuyết.
Anh theo bản năng xông lên tìm cách cứu viện, đồng thời nổ súng.
Trước kia, anh đã từng là tay súng bắn tỉa của bộ đội tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng, độ bắn súng chính xác kinh người. Ngay cả nhắm mắt cũng không có khả năng không bắn trúng bia!
Nhưng mà, lần này anh đối mặt với chính là kẻ nguy hiểm khống chế Lâm Tuyết, tâm tình tự nhiên hơi khẩn trương. Sự thật chứng minh, anh khẩn trương cũng không phải không có đạo ý, bởi vì một đạn bắn ra, kẻ nguy hiểm kia lại như ma quỷ biến mất, viên đạn bắn thủng làn váy của Lâm Tuyết. diee ndda fnleeq uysd doon
Rất mạo hiểm, Lương Tuấn Đào cũng không dám tưởng tượng nếu một súng này mà hơi lệch sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Còn không đợi anh kịp phản ứng, bóng đen như ma quỷ một lần nữa xuất hiện, hơn nữa giơ súng bắn về phía Lâm Tuyết.
Có lần dạy dỗ trước, Lương Tuấn Đào không dám mạo hiểm, anh sợ súng của mình lại bắn vào khoảng không, như vậy Lâm Tuyết sẽ gặp nguy hiểm bị trúng đạn. Vì cứu Lâm Tuyết, anh không cho do dự xông về phía cô, giúp cô ngăn cản viên đạn bắn tới.
“Đoàng!” Một đạn bắn vào bờ vai Lương Tuấn Đào, thân hình cao lớn run lên, nhưng anh vẫn dồn sức đẩy Lâm Tuyết vào trong xe.
“Nổ súng, kẻ đó biết nhẫn thuật! Đừng để cho kẻ đó độn thổ!” Lương Tuấn Đào xoay người, giơ súng lên, đồng thời mệnh lệnh các chiến sĩ khác cùng nhau nổ súng về phía kẻ cướp.
Nhẫn thuật trong truyền thuyết của Nhật Bản có thể lên trời xuống đất, tới không bóng dáng đi không dấu tích. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, ai cũng không thể nghĩ tới được thế nhưng thật sự có kỹ năng thất truyền này.
Các chiến sĩ hoàn toàn lấy lại tinh thần, rốt cuộc xác định kẻ cướp như ma quỷ này cũng không phải ma quỷ, mà là Ninja trong truyền thuyết. Bọn họ ào ào nâng họng súng lên, bắn phá về phía bóng dáng màu đen kia.
Một loạt súng dày như dệt lưới bắn phá, kết quả mặt đất trừ bỏ dấu vết do viên đạn lưu lại, thứ khác không có gì, Ninja Nhật Bản thần bí kia một lần nữa biến mất.
Bả vai của Lương Tuấn Đào bị thương, lúc này rốt cuộc không cầm được súng, “Cạch!” Súng lục rơi xuống trên mặt đất, thân thể cường tráng cao lớn nghiêng ngả, anh ngã xuống.
“Thủ trưởng!” Tất cả mọi người la hoảng lên, vội vàng chạy tới đỡ Lương Tuấn Đào dậy, lúc này mới phát hiện bả vai Lương Tuấn Đào đổ máu cực kỳ nghiêm trọng.
Phùng Trường Nghĩa nhìn vết thương của Lương Tuấn Đào, kinh ngạc nói: “Tổn thương tới mạch máu!” Vội vàng xé vạt áo băng lên miệng vết thương ngăn cản máu chảy không ngừng, quyết đoán kêu, “Mau đưa thủ trưởng đi bệnh viện!” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Lâm Tuyết biết Lương Tuấn Đào bị thương, nhưng cô như thế nào cũng không thể nghĩ tới nghiêm trọng như thế.
Lúc đó, cô bị Lương Tuấn Đào đẩy lên xe, sau đó nhìn anh dẫn dắt chiến sĩ cùng bắn người áo đen kia. Kết quả người áo đen lại một lần nữa biến mất không thấy, còn anh lại ngã xuống đất không dậy nổi.
Ý thức được không ổn, cô định xuống xe đi qua xem xét, lại bị chiến sĩ trên xe ngăn cản lại. Tài xế chính là tiểu Cao, anh quay đầu khuyên bảo Lâm Tuyết, thủ trưởng liều tính mạng mới cứu được cô lên xe, không cho phép cô xuống xe lần nữa, sợ lại gặp âm mưu!
Nhưng sau đó, cô thấy mấy chiến sĩ nâng thân hình cao lớn của Lương Tuấn Đào lên, Phùng Trường Nghĩa dùng sức xé vạt áo băng miệng vết thương không ngừng chảy máu của Lương Tuấn Đào, cùng nhét anh vào trong xe Land Rover quân dụng, vội vội vàng vàng chạy đi.
“Mau đuổi theo, tôi muốn đến bệnh viện chăm sóc anh ấy!” Lâm Tuyết kêu lớn với tiểu Cao.
Tiểu Cao thấy Lương Tuấn Đào bị thương ngã xuống đất, mức độ lo lắng sốt ruột không thua gì Lâm Tuyết, không cần cô thúc giục, liền nhanh chóng khởi động xe, nhanh chóng chạy ra ngoài theo ngay sau xe phía trước.
Đến bệnh viện quân khu, Lương Bội Văn đã mang theo mấy bác sĩ ngoại khoa đứng ở cửa chờ. Thấy xe dừng lại, bác sỹ nam vội vàng đi qua đỡ Lương Tuấn Đào lên băng ca cứu thương, đẩy mạnh vào khu cấp cứu.
Khi Lâm Tuyết xuống xe, liền nhìn thấy Lương Tuấn Đào đã được người đẩy vào bên trong, lòng của cô đã sắp bị vo tròn, chạy đến trước mặt Lương Bội Văn, há miệng liền không nhịn được giọt lệ đã rơi, “Bác…”
“Đừng hoảng hốt, nói cho bác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lương Bội Văn trấn định hỏi tình hình.
Vừa cùng đi vào bên trong với Lương Bội Văn, vừa nói với bà chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, “Cháu hoài nghi là Đằng Nguyên Thiên Diệp, cô ta biết nhẫn thuật, cũng sẽ lên trời xuống đất… Nhất định là cô ta!”
“Đằng Nguyên Thiên Diệp là ai?” Lương Bội Văn thật sự kinh ngạc, bà đều không thể tin được trên thế giới sẽ có chuyện thần kỳ như thế, người đông doanh * luyện tập nhẫn thuật thật sự có bản lĩnh như vậy?
(*) Đông doanh: Cách gọi kiếm hiệp chỉ Nhật Bản.
“Là một người phụ nữ Nhật Bản!” Trong lòng Lâm Tuyết cực kỳ loạn, bây giờ cô chỉ cầu nguyện Lương Tuấn Đào có thể bình yên thoát hiểm.
Lương Bội Văn an ủi cô: “Tuấn Đào cũng không bị thương đến bộ phận nghiêm trọng, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Nhưng anh ấy bị đạn bắn tổn thương đến mạch máu!” Nghĩ đến bả vai của Lương Tuấn Đào bị đạn bắn xuyên thủng, lòng của cô giống như bị cắt một cái hố rõ ràng. di1enda4nle3qu21ydo0n
Đến cửa phòng phẫu thuật, Lâm Tuyết lo lắng đi quanh, Lương Bội Văn ở bên cạnh cô một lát, lại có bác sỹ đi tới, nói có người tìm phó viện trưởng. Lương Bội Văn rời đi như thế, bản thân Lâm Tuyết canh ở trước cửa phòng phẫu thuật.
Viên đạn tổn thương bả vai, chắc không có vấn đề gì lớn Lo lắng duy nhất của cô chính là Ninja quỷ dị kia có bôi độc gì đó lên viên đạn không.
Khi đang miên man suy nghĩ, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sỹ chính đi ra, cởi khẩu trang, Lâm Tuyết giật mình, bởi vì bác sỹ này lại là Vân Phàm.
Sắc mặt Vân Phàm hơi nặng nề, giọng điệu nghiêm trọng nói với Lâm Tuyết: “Tình huống không tốt!”
Lâm Tuyết vừa nghe liền nóng nảy: “Sao lại thế?”
“Viên đạn bôi độc kỳ quái, trong lúc nhất thời không tìm được huyết thanh giải độc thích hợp! Tình huống của anh ấy thật sự không ổn định, nếu như có thể chống đỡ được đến lúc huyết thanh giải độc thích hợp được đưa đến thì tốt! Trong khoảng thời gian này bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng! Cô có lời gì thì nhanh chóng đi nói với anh ấy đi!”
“…” Giống như là sấm sét giữa trời quang, thân thể Lâm Tuyết loạng choạng thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Cô mau đi vào nói mấy câu với anh ấy đi! Nếu cứu không được, đây chính là mấy câu cuối cùng của cô với anh ấy!” Vân Phàm giống như sợ đả kích cô không đủ lớn, lại tiếp tục bổ sung thêm.
Lâm Tuyết nghiêng ngả chao đảo đi vào phòng phẫu thuật, bởi vì đả kích quá lớn, trước mắt cô biến thành màu đen từng hồi. Gắng gượng chống đỡ đến trước bàn phẫu thuật, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của người đàn ông nằm trên bàn, vẫn không nhúc nhích, nhất thời như sấm đánh vào đầu, cũng nhịn không được nữa gục lên anh.
“Tuấn Đào, anh tỉnh dậy!” Lâm Tuyết ôm chặt lấy anh, run run đưa ngón tay dò xét hơi thở dưới mũi anh, cảm giác hô hấp thật mỏng manh.
“Lão đại bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng, cô có lời gì muốn nói cứ nói hết đi!” Vân Phàm đi theo phía sau cô, lại nhắc nhở.
Nước mắt giống như nước lũ xả đập trong nháy mắt vỡ đê, Lâm Tuyết lập tức kêu khóc: “Tuấn Đào! Anh không được rời khỏi em!”
Khóe mắt Vân Phàm hơi giật giật, chẳng lẽ phản ứng của người phụ nữ lạnh nhạt bình thản khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu rời đi đều không thể ngoại lệ sao? Anh cho rằng cô sẽ nói một vài lời đặc biệt, không nghĩ tới… Ặc, thí nghiệm này cũng không thú vị gì cả.
“Em tin rằng anh có thể vượt qua! Anh là chiến thần bất bại, nhiều sóng to gió lớn như vậy đều đã vượt qua, bom đạn đều không oanh tạc chết được anh, sao anh có thể sợ viên đạn nho nhỏ này?! Em không tin anh sẽ có chuyện! Không tin! Hu hu…” Nói xong không tin anh sẽ có chuyện gì, cô vẫn khóc đến rối tinh rối mù, giống như trời sập đất sụp tận thế sắp đến.
Vân Phàm quan sát vẻ mặt khi khóc rống của cô, thầm thở dài nói: Xem ra phụ nữ đều là động vật có tuyến lệ phát triển, Lâm Tuyết cũng không ngoại lệ.
“Tuấn Đào, là em không tốt! Em thật hận mình, vì sao cứ già mồm cãi láo như vậy, luôn đè nén không chịu nói yêu anh! Thật ra, em đã sớm yêu anh! Cũng giống anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị anh khuất phục! Anh tin tưởng không? Em giống như phụ nữ háo sắc, chỉ cần liếc mắt đã bị anh đả động thật sâu! Chỉ có điều em giấu tình cảm của mình sâu một chút mà thôi…”
Ồ, hóa ra là như vậy! Vân Phàm nghiền ngẫm dò xét người phụ nữ nằm gục trên người Lương Tuấn Đào mà khóc gào rơi lệ nói ra hết. Nếu không có công lao của anh, có lẽ đời này lão đại cũng sẽ không thể nghe được người phụ nữ mình yêu mến thật lòng bày tỏ.