Dương Thục Nghi dù là đã xác nhận 90% Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y bình thường như bao đôi vợ chồng khác, hai người cũng rất thân mật. Nhưng bà vẫn cảm thấy có gì đó lo lắng, sợ hai người ở Hải Viên lại ngủ riêng. Lân. Trước bà đến Hải Viên, rõ ràng thấy trong một phòng khách có đồ đạc của Vạn Tố Y.
Dương Thục Nghi đưa ra đề nghị, khiến Vạn Tố Y rất khó từ chối, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Mạnh Kiều Dịch.
Vạn Tố Y cũng không có ý kiến gì nếu ngủ lại đây, nhưng không biết Mạnh Kiều Dịch có đồng ý không.
“Mẹ, ngày mai Tố Y lại qua cũng vậy mà” Mạnh Kiều Dịch tỏ ý từ chối với mẹ.
Dương Thục Nghi lúc này có nghe thấy cũng giả vờ không nghe thấy: “sáng sớm ngày mai mẹ phải cùng mấy phu nhân uống trà sớm, bên cạnh cũng chẳng có ai, mẹ muốn Tố Y đi cùng mẹ, yêu cầu này cũng không quá đáng lắm phải không?”
Dương Thục Nghi đã dùng từ “không quá đáng chứ...”, nếu đến nước này Mạnh Kiều Dịch vẫn lên tiếng từ chối thì quả là không nể mặt bà chút nào.
Mạnh Kiều Dịch chỉ cười mà không nói gì, anh không có câu trả lời rõ ràng, nhưng lại có ý ám chỉ với mẹ. Nhưng Dương Thục Nghi cũng không thừa nhận sự âm chỉ của Mạnh Kiều Dịch mà tiếp tục nói: “sao con lại không thích về nhà thế hả? Có vợ rồi là không cần cái nhà này nữa phải không? Chỉ thích ở ngoài tự do tự tại?”
“Mẹ...Kiều Dịch không có ý đó đâu ạ” lời của Dương Thục Nghi không khiến Mạnh Kiều Dịch có phản ứng gì nhưng lại làm cho Vạn Tố Y đỏ mặt, giải thích thay cho Mạnh Kiều Dịch: “con nghĩ chắc là ngày mai công ty có việc, anh ấy sợ không kịp đi làm, hay để mình con ở lại với mẹ nha?”
Vạn Tố Y ở lại cũng không có vấn đề gì, cũng chỉ là một đêm thôi.
Nghe thấy câu trả lời mà bà cần, Dương Thục Nghi mới tỏ ra vui vẻ nói: “thế còn được”
Vạn Tố Y không biết ý Mạnh Kiều Dịch ra sao, quay sang nhìn anh đầy nghi hoặc.
Buổi tối, Vạn Tố Y cùng Mạnh Kiều Dịch về phòng ngủ phát hiện thấy đồ dùng cá nhân đã được chuẩn bị hết rồi.
Vạn Tố Y vốn nghĩ chỉ ngủ lại một đêm thôi vì dù gì cũng không mang theo đồ dùng cá nhân và đồ ngủ. Không ngờ, Dương Thục Nghi đã giúp họ chuẩn bị hết rồi.
Vạn Tố Y lật xem đồ dùng cá nhân ma hỏi Mạnh Kiều Dịch: “không phải anh không có ý định ở lại sao? Sao tự dưng lại đổi ý?”
“Em ở đây sao anh có thể đi về chứ?” Mạnh Kiều Dịch thở dài, gỡ nút áo rồi cởi bỏ áo khoác ném qua sofa.
Vạn Tố Y nhìn anh cười: “có lẽ nào ông chủ Mạnh lại sợ một mình? Em không về cùng anh ngủ một mình ngủ không ngon đúng không?”
Mạnh Kiều Dịch cười gian, từ phía sau vòng lại ôm cô: “sợ bóng tối thì không, nhưng không có em có khi là không ngủ được thật”
“Tại sao chứ?” Vạn Tố Y luôn muốn hỏi Mạnh Kiều Dịch cho ra gốc ra rễ.
“Anh quen với việc hằng ngày có em nằm cạnh rồi. Tự dưng không có anh sợ là sẽ cô đơn.” Mạnh Kiều Dịch hôn lên má cô.
Vạn Tố Y quay đầu nhìn anh, nở nụ cười mê hoặc: “người như ông chủ Mạnh đây cũng có lúc cô đơn sao?” Cô cứ nghĩ anh đã rất cứng rắn kiên định, anh có thể giải quyết mọi vấn đề.
Mạnh Kiều Dịch đúng là có thể tự mình giải quyết tất cả mọi việc, nhưng đối với Vạn Tố Y, anh không muốn tự mình giải quyết vấn đề, muốn ở bên cạnh cô.
“Không có em, anh sẽ cô đơn”. Mạnh Kiều Dịch ôm cô chặt hơn, như muốn nói với cô rằng, ngoài cô ra, không có ai có thể khiến anh cảm thấy cô đơn.
Vạn Tố Y ôm lấy cánh tay đang vòng qua eo cô, trên gương mặt không giấu nổi nụ cười.
Lúc này trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, ngoài tiếng hai người trò chuyện ra không còn âm thanh nào khác. Mạnh Kiều Dịch hỏi về buổi hoạt động hôm nay: “anh nghe Tôn Ích kể, buổi hoạt động hôm nay có thêm bài hát giữa giờ?”
“Vâng.” Nhắc đến bài hát giữa giờ này Vạn Tố Y đến giờ vẫn cảm thấy khó chịu.
Đổi lại là ai cũng sữ cảm thấy không vui vì không có một lí do gì tự dưng bị gây khó dễ, huống hồ người đấy lại là người lần đầu gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt đã công kích cô rồi.
“Có chuyện gì à?” Mạnh Kiều Dịch luôn quan tâm những chuyện xoay quanh Vạn Tố Y.
Vạn Tố y nằm trong lòng anh một lúc liền đẩy tay anh ra, xoay người ôm anh, đáy mắt có ánh cười: “em có thể mách tội không?”
“Đương nhiên, chồng em đây là để bảo vệ cho em còn gì” Mạnh Kiều Dịch Vẫn ôm chặt cô, có ý nhấn mạnh câu này.
Vạn Tố Y không có ý định giấu anh chuyện gì mà kể cho anh nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Trực giác của Vạn Tố Y mách bảo cô, chuyện này có liên quan đến Mạnh Kiều Dịch. Chuyện xảy ra ngay trung tâm thương mại của Đại Hưng thì nên để cho Mạnh Kiều Dịch giải quyết.
Mạnh Kiều Dịch nghe cô kể chuyển xong, không mấy vui vẻ: “có chuyện như thế thật sao?”
Ở ngay trong Đại Hưng mà vẫn có người dám bắ nạt Vạn Tố Y!
Mạnh Kiều Dịch nếu như không biết thì không có gì để nói, bây giờ anh đã biết chuyện thì chắc chắn không để yên, hơn nữa còn là Vạn Tố Y tự mình kể với anh chuyện cô bị bắt nạt.
Vạn Tố Y không can thiệp việc anh giải quyế chuyện này như thế nào. Vốn dĩ trong chuyện này là Dương Dương sai, chắc chắn không thể để cô ta cứ thế không chịu sựu trừng phạt nào, nếu vậy tâm trạng của Vạn Tố Y sẽ mất đi cân bằng.
Vạn Tố Y nói xong chuyện này thì bắt đầu buồn ngủ. Hai người nói chuyện một lúc rồi mới lên giường nằm.
Hai người họ cùng nhau ngủ qua một đêm, Dương Thục Nghi dù rằng không biết được họ nói chuyện gì và có làm gì hay không, nhưng dù sao hai người họ cũng cùng ngủ trong một phòng và không có gì khác lạ, Dương Thục Nghi có thể yên tâm rồi.
Biệt Thự cũ cách công ty Đại Hưng một đoạn khá xa, nên Mạnh Kiều Dịch xuất phát sớm hơn mọi ngày nửa tiếng. Dùng xong bữa sáng Vạn Tố Y liền cùng Dương Thục Nghi tham gia bữa trà sớm.
Vạn Tố Y ở cùng Dương Thục Nghi, gần như không cảnh giác gì, cô bị ai đó chụp trộm mấy bức ảnh cũng không hề biết, vẫn ôn hoà dịu dàng bên Dương Thục Nghi.
Ảnh chụp trộm nhanh chóng được gửi đến điện thoại của Lí Nhược Hàm, cô ta lật xem mấy bức ảnh rồi gọi điện cho người đó hỏi: “người phụ nữ bên cạnh Vạn Tố Y là ai?”
Hình như là mẹ chồng cô ta, hôm nay thấy cô ta cùng đi theo tham dự tiệc trà.” Đầu dây bên kia chăm chú nhìn Vạn Tố Y mà trả lời.
Lí Nhược Hàm nắm chặt điện thoại, biểu cảm có phần khó hiểu nói: “tiếp tục quan sát”
Cô ta đã ngửi ra có mùi có chuyện lớn sắp xảy đến, tất cả những thông tin về Vạn Tố Y đối với cô ta đều rất quan trọng!