"Tôi không muốn làm phiền thế giới của hai người." Vạn Tố Y cười với dáng vẻ rất hiểu lòng người, để thế giới lại cho hai người.
Nguyễn Ca kéo tay Vạn Tố Y, lắc đầu nhờ cậy: "Cô ở thêm một lúc đi, đợi lát nữa Nhất Nhạc cũng sẽ qua, chúng ta đã lâu không nói chuyện với nhau rồi."
Ở bệnh viện, Nguyễn Ca thật sự quá buồn chán, có người nói chuyện cùng làm cô rất vui. Mỗi ngày Dư Thiệu Lâm đều qua, nên cô thấy bớt một lần cũng không sao, nhưng Vạn Tố Y lại khác, đã mấy ngày nay cô không nhìn thấy Vạn Tố Y, vẫn muốn trò chuyện thêm một lát.
"Nhưng tôi nghe Nhất Nhạc nói, ngày mai bạn ấy mới có thời gian qua được." Vạn Tố Y thật sự không thương tiếc trực tiếp vạch trần cô.
Nguyễn Ca lập tức cười gượng, tự biết mình vô lý đành thả tay Vạn Tố Y ra.
Vạn Tố Y trấn an Nguyễn Ca nhưng vẫn rời đi.
Lúc này Vạn Tố Y cũng không muốn trở thành kẻ thù của Dư Thiệu Lâm, cô có thể cảm nhận được Nguyễn Ca thật sự muốn nói chuyện thêm với cô, nhưng cũng có thể nhận thấy Dư Thiệu Lâm muốn ở lại một mình với cô ấy.
Vạn Tố Y đi ra khỏi bệnh viện, nghĩ đến tình cảnh của Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm bây giờ thì không nhịn được cười.
Trước đây là Nguyễn Ca đuổi Dư Thiệu Lâm chạy, mà bây giờ cuối cùng thì ngược lại.
Nguyễn Ca đối với Dư Thiệu Lâm đã là có cũng được không có cũng được, nhưng hắn lại rất yêu cô ấy, giống như một cậu học trò vừa mới biết yêu, chỉ thích luôn ở bên cạnh cô ấy.
Như vậy cũng được, Nguyễn Ca cũng sẽ không bị tổn thương nữa.
"Vạn Tố Y!"
Vạn Tố Y đang tươi cười từ trong bệnh viện đi ra, chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cô phải dừng lại.
Vạn Tố Y theo giọng nói nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lý Nhược Hàm mang bụng bầu đi tới, ánh mắt cô ta trước sau vẫn lạnh lùng, nhưng đã không còn vẻ cao ngạo trước đó nữa.
"Không ngờ có thể gặp cô ở đây." Ánh mắt Lý Nhược Hàm nhìn Vạn Tố Y đầy vẻ mỉa mai.
Vạn Tố Y quan sát Lý Nhược Hàm, cô ta tiều tụy hơn lần gặp trước rất nhiều, cả gương mặt trắng bệch, cũng không trang điểm gì, tóc cũng không cố ý bới theo kiểu mà buộc hờ bằng một sợi chun và thả sau lưng.
Lý Nhược Hàm mẫn cảm chú ý tới tầm mắt Vạn Tố Y quan sát mình, giọng nói càng thêm sắc bén: "Thấy dáng vẻ của tôi bây giờ, có phải cô rất vui sướng đúng không? Có phải cô cảm thấy cuối cùng tôi cũng đã bị báo ứng, về sau sẽ không thể gây rắc rối cho cô nữa đúng không?"
"Có gây rắc rối hay không đó là chuyện của cô, chẳng liên quan tới tôi." Vạn Tố Y không nhìn cô ta nữa, thái độ vẫn không khác gì trước đây, khi thấy Lý Nhược Hàm thê thảm như vậy cũng không hề dùng lời nói công kích.
Nhưng thái độ của Vạn Tố Y càng như vậy, Lý Nhược Hàm càng tức giận: "Vạn Tố Y, cô biết tôi không thích cô nhất ở điểm nào không? Mỗi lần, tôi muốn so sánh với cô, cô lại chẳng coi tôi ra gì! Tôi cảm giác mình giống như một thằng hề tự biên tự diễn vậy!"
Vạn Tố Y càng không quan tâm, càng không hận cô ta, cô ta lại càng thấy chán ghét! Cô ta muốn cô hận mình, bọn họ đáng lẽ phải oán giận lẫn nhau, phải dồn nhau vào chỗ chết.
Nhưng mỗi lần chỉ có một mình Lý Nhược Hàm để ý tới chuyện này, Vạn Tố Y không quan tâm chính là không tôn trọng lớn nhất đối với cô ta.
Lý Nhược Hàm nói với vẻ tàn bạo, vẻ mặt đột nhiên trở nên cay đắng, nước mắt tuôn ra: "Nhưng... Bây giờ nói những chuyện này thì có ích lợi gì?"
Về sau, cô ta chẳng có gì để so sánh với Vạn Tố Y cả, cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc, cố ý gây khó dễ cho Vạn Tố Y nữa. Bây giờ cô ta không có thân phận này, cũng không có tư cách này.
Hơn nữa, Lương Dần vẫn luôn cố gắng quên Vạn Tố Y, thừa nhận trong lòng trước sau chỉ ghi nhớ cái tên Lý Nhược Tình.
Lý Nhược Hàm không biết nghĩ gì mà cười lạnh, không nói với Vạn Tố Y nữa, xoay người đi vào bệnh viện.
Cô ta dường như chỉ gọi Vạn Tố Y theo thói quen, nhưng lại đột nhiên phát hiện oán giận giữa bọn họ đã tiêu tan từ lâu.
Vạn Tố Y không đi vội mà nhìn theo bóng lưng của Lý Nhược Hàm một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Vạn Tố Y không ở trong nước có mấy ngày, Yến Yến đã tỏ ra xa lạ với cô. Buổi chiều, Vạn Tố Y về đến nhà, Yến Yến chủ động đưa tay đòi Mạnh Kiều Dịch bé, nhưng đặc biệt ghét bỏ chuyện cô ôm.
Vạn Tố Y thấy Yến Yến quấn quít lấy Mạnh Kiều Dịch thì hơi đau lòng, bĩu môi trừng mắt với Yến Yến: "Bại hoại, mới đó đã quên mẹ rồi."
"Yến Yến, con ra cho mẹ ôm một lát được không?" Thông cảm vợ nhớ con tới sốt ruột, Mạnh Kiều Dịch ôm Yến Yến dịu dàng dỗ cô bé.
Bây giờ Yến Yến đã có thể nói ra vài từ đơn giản, dường như đã có thể tất cả nghe hiểu người lớn nói chuyện rồi, khi nghe Mạnh Kiều Dịch nói vậy, cô bé lắc đầu như trống bỏi, từ chối rõ ràng: "Không."
Vạn Tố Y giật mình khi thấy cô bé biết nói, đồng thời cũng thấy tan nát cõi lòng, cô khẽ sờ lên trái tim của mình: "Thật đau lòng, nhanh như vậy đã trở mặt rồi sao?"
"Làm quen lại mấy ngày là tốt thôi." Mạnh Kiều Dịch cũng dở khóc dở cười với thái độ của con và Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y thả tay xuống và nháy mắt với Mạnh Kiều Dịch một cái, có ý an ủi mình cũng có phần bất lực: "Lúc này thì hay rồi, xem như là hoàn toàn rời khỏi tay em rồi."
Mạnh Kiều Dịch cười khẽ, một tay ôm vai của Vạn Tố Y: "Hay em ôm anh một cái? Anh rất hi vọng em có thể ôm anh."
"Ha ha." Vạn Tố Y cười khi nghe Mạnh Kiều Dịch nói vậy, cô ôm lấy thắt lưng anh, đầu dựa vào ngực anh cọ cọ, hình như rất hạnh phúc: "Ông xã, vẫn là anh tốt nhất."
"Đúng, biết là tốt rồi."
Mạnh Kiều Dịch vỗ nhẹ vào phía sau lưng Vạn Tố Y, trong giọng nói đầy hưởng thụ, anh rất thích nghe cô khen.
Lúc này, Yến Yến đã thò đầu nhìn Vạn Tố Y ôm Mạnh Kiều Dịch, cô bé đẩy cô ra khỏi người anh, trong miệng còn ê a với vẻ không vui, rõ ràng không thích cô tới gần anh.
"Con gái à, đây là chồng mẹ, con ghen loạn gì chứ? Cha ôm con, mẹ con còn chưa ghen đấy." Vạn Tố Y khẽ nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nhìn Yến Yến.
Yến Yến lắc đầu: "Không, không, không."
Cho dù cô bé chỉ biết nói một chữ này, nhưng đã có thể dùng nó để biểu đạt tất cả tâm trạng của mình.
Vạn Tố Y nhìn phản ứng của con gái như vậy thì thật sự ghen tị: "Rõ ràng là em mang thai mười tháng mới sinh ra được, sao lại thân với daddy thế."
Mạnh Kiều Dịch cũng không háo hức vì con gái đẩy Vạn Tố Y ra, tiếp tục ôm cô nói: "Để con thích ứng một thời gian là được rồi, thời điểm này tuyệt đối đừng vì con bé mà thay đổi nguyên tắc của mình."
Từ trước tới nay, cha mẹ và con cái ở cùng nhau vẫn luôn thăm dò ranh giới cuối cùng của nhau, chỉ cần cô bé làm cho bạn thỏa hiệp, về sau cô bé sẽ không ngừng tấn công ranh giới cuối cùng của cha mẹ.