Vạn Tố Y nghe Tôn Ích nói liền ý thức được nhìn về phái cánh cửa đang đóng thin thít trên phòng ngủ kia, Cô rất rõ nếu như Thẩm Nghi San không làm gì, Tôn Ích sẽ không nói năng như vậy.
“Có lẻ chị ấy ỏ đây cũng không lâu.” Vạn Tố Y rất xin lỗi nhìn Tôn Ích, ngữ điệu có vài phần an ủi.
Tôn Ích bật cười, chuyện này đối với cậu không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng cậu lo lắng Thẩm Nghi San gây chuyện vói Vạn Tố Y: “ tiểu thư, thật ra cô có thể sắp xếp cho cô ấy ở khách sạn, tài sản của Đại Hưng khách sạn cấp sao rất nhiều, cô ấy sẽ không cảm thấy không hài lòng.
“Chị ấy hài lòng, nhưng...mẹ không hài lòng.” Vạn Tố Y rất rõ tính cách của hai người.
Nếu như sắp xếp cho Thẩm Nghi San ở khách sạn cô nhất định hài lòng Nhưng đợi đến khi cô về nước cô không nói vói Vạn Nhân Mật như thế, cô sẽ nói với Vnaj Nhân Mật Vạn Tố Y không tận tâm chăm sóc cô, đến nhà cũng không cho cô đến.
Tôn Ích không hiểu mối quan hệ gia đình của Vạn Tố Y, Nhưng Vnaj Tố Y nói như thế thì có lý lẻ của nó: “vậy, vậy tôi đi chuẩn bị bũa trưa cho vị tiểu thư đó.”
Đã đến đây ở rồi, có không thích Tôn ích cũng sắp xếp người giúp việc trong thời gian này để Thẩm Nghi San hài lòng ra về.
Vạn Tố Y cảm kích nhìn Tôn Ích, sau dó ôm Uida đi vào phòng sách.
Kết quả, Vạn Tố Y vừa ôm chú mèo đi lên lầu, Thẩm Nghi San mở cửa ra, nhìn thấy Vạn tố Y ôm meo đi thẳng về hướng phòng mình, chau mày nói: “bao nhiêu năm nay em vẫn chẳng thay đổi gì.”
“Chị ngồi máy bay cả ngày, nghỉ ngơi một lát đi, lát nũa cơm chua chuẩn bị xong có người đến gọi chị.” Vạn Tố Y không hề dáp lại lòi của Thẩm Y San, mà là một lời thong báo có phần quan tâm nói với cô.
Thẩm Nghi San không vui, biểu môi nói: “mấy con chó vs mèo này bẩn lắm, ít tiếp xúc thôi, ám mùi vào cả người không nói còn bị bệnh đó.”
Cô không thích Vạn Tố Y nhưng Vạn Tố Y là em cô, khong thể hoàn toàn không quan tâm.
“Không sao đâu, nó rất sạch sẽ.” Vạn Tố Y mỉm cười, kiến thức về thú cưng, một ngày thời gian cô không thể nào nói rõ với Thẩm Nghi San, chỉ nói một cái mà Thẩm nGhi San có thể hiểu được.
Nhưng lời nói này của Vạn Tố Y vào tai của Thẩm Nghi San lại thành Vạn Tố Y từ chối sự quan tâm của cô, ánh mắt rời khỏi người Vạn Tố Y, rất không vui đóng sầm cửa: “tùy em”
Vạn Tố Y nhìn cánh sửa bị đóng sầm, bật cười rồi ôm Uida đi vào phòng sách.
Thẩm Nghi San bao nhiêu năm nay vẫn không có gì thay đổi, tính khí vẫn nóng nảy như vậy.
Lúc cô tức giận, Vạn Tố Y chưa bao giờ so đo tính toán với Thẩm Nghi San.
Vạn Tố Y đi vào phòng sách xem một hồi tài liệu, không bao lâu thì Mạnh Kiều Dịch đã về.
Tôn Ích báo với Mạnh Kiều Dịch Vạn Tố Y ở phong sách nên anh đi thẳng lên đó.
Vạn tố Y ôm Uida trong phòng xem tài liệu, Uida chẳng bao lâu đã nằm trên đùi Vạn Tố Y ngủ ngon lành, Vạn Tố Y chống một tay lên đầu xem tài liệu, thân thể một nửa như nằm trên bàn luôn rồi, nhìn như rất buồn ngủ
“Buồn ngủ sao không về phòng ngủ?” Mạnh Kiều Dịch Xuất hiện phía sau lưng Vạn Tố Y, một tay đua qua vai Vạn Tố Y để cô nằm trong lòng anh.
Vạn Tố Y nghe dduocj giọng nói thân thuộc của Mạnh Kiều Dịch, cơ thể thuận tiện dựa vào người Mạnh Kiều Dịch, giọng lẩm bẩm: “lúc đên đây không buồn ngủ, bây giwof thì có chút.”
“Công việc chiều nay kết thúc rồi sao?” Vạn Tố Y hai tay ôm eo Mạnh Kiều Dịch, đầu dụi dụi vào ngực anh.
Giọng nói của cô mang phần lười biếng lúc vùa tỉnh ngủ, hỏi thở ngọt ngào đủ làm cho Mạnh Kiều Dịch bất giác ôm chặt cô hơn: “kết thúc rồi.”
Chiều nay, Vạn Tố Y phải đi kiểm tra định kỳ, Mạnh Kiều Dịch nói rồi, về phần kiểm tra sức của cô, anh một lần cũng không bỏ sót, buổi sáng kết thúc công việc, trưa anh đã về nhà với cô.
“Chúng ta ăn xong bũa trưa rồi hẳn đi, chị cũng đến rồi.” Vạn Tố Y từ từ mở mắt, tỉnh táo hơn hắn.
“Chị ấy hôm nay đến?” Mạnh Kiều Dịch có chút ngạc nhiên.
Anh nhớ cô từng nói việc chị gái sẽ đến, cũng có thể đã nói là lúc nào đến nhưng anh không hề nhớ, cũng không để tâm nên không biết là hôm nay chị ấy đến.
Vạn Tố Y gật đầu, lúc chuẩn bị đứng dậy mói nhớ trên chân còn có chú mèo, cô đưa tay đẩy đẩy, ôm Uida lên.
Cô ôm Uida, vừa đứng dậy, Mnahj Kiều Dịch đón lấy Uida từ tay cô: “tiểu tủ này có phải gần đây thêm bũa rồi không?”
“Sao vậy?”
“Nặng quá rồi.” Mạnh Kiều Dịch Đặt Uida vào lòng rồi thở dài.
Vnaj Tố Y lắc đầu, một tay ôm lấy cánh tay Mạnh Kiều Dịch cùng đi xuống lầu: “em không biết, đều là được mọi người chăm sóc.”
Vạn tố Y và Mạnh Kiều Dịch xuống lầu, nói chuyện âm thanh không hề to, nhưng lúc này Thẩm Nghi San tỉnh rồi, cô từ phòng ngủ bước ra, vùa lúc gặp Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch.
Ánh mắt Thẩm Nghi San dừng lại trên người Mạnh Kiều Dịch, dường như không biết phải chào hỏi như thế nào.
Vạn Tố Y khoát tay anh, vậy vị này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch....
Ánh mắt Thẩm Nghi San quan sát Mạnh Kiều Dịch rất kỹ lưỡng, cô thật chưa bao giờ nhìn thấy nhà doanh nghiệp đó như thế nào, bộ dạng của anh hoàn toàn giống vói minh tinh, đẹp trai không nói, cơ thể còn ẩn hiện một loại thần thái khiến người khác không thể không say mê.
“Xin chào...” Thẩm Nghi San đột nhiên trỏ nên rất lễ phép đưa tay về hướng Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch nhìn qua Vạn Tố Y, sau đó lễ phép nhìn Thẩm Nghi San cười: “thật ngại quá tay em có mèo.”
“Không sao.” Thẩm Nghi San rút tay lại, không hề để bụng chuyện anh không thể bắt tay với cô.
Thẩm Nghi San đối với người đáng tôn thờ và tôn kính thái độ rất khác: “Chị là chị gái của Tố Y, điều này Tố Y có lẻ đã nói vói cậu rồi chứ.
“Vừa biết ạ.” Thái độ của Mạnh Kiều Dịch không hề quá nhiệt tình, nhưng cũng không quá lạnh nhạt, thái độ giữu ở mức vùa phải.
“Xuống nhà ăn cơm thôi.”
Hai người không nói gì nữa, Vạn Tố Y mói nói vói Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San cười nhìn Vạn Tố Y gật đầu, nhưng ánh mắt rõ ràng ẩn chứa một cảm xúc khác.
Cô không thích Vạn Tố Y lúc này chen lời, nhưng trước mặt Mạnh Kiều Dịch cô không dám nói gì quá đáng vói Vạn Tố Y.
Thẩm nghi san đi theo hai người xuống nhà ăn cơm, cô từu nhỏ sinh sống ở nước ngoài, quen ăn đồ lạnh, vốn dĩ tưởng rằng đến đây không thích nghi lắm, nhưng cũng không đến nổi nào. Đầu bếp ở đây làm đồ ăn vô cùng ngon.
Chỉ là bắt đầu bữa ăn ánh mắt Thẩm Nghi San liên tục nhìn về phái con mèo trên người Mạnh Kiều Dịch, dường như có lời muốn nói.