Cô đáng lẽ phải bị Đổng Tiểu Khiết ép đến đường cùng, nhưng cô cũng không lộ ra vẻ mặt quá khó xử, thậm chí không hề nặng nề.
Ánh mắt cô nhìn lướt qua người thân lại nhìn tới Đổng Tiểu Khiết, lúc này đã không còn hơi ấm nữa: "Cô muốn nghe chuyện cũ, tôi nói cho cô nghe."
"Trước đó, sở dĩ tôi và chồng cũ cưới nhau không phải vì tiền. Anh ta là mối tình đầu của tôi, tôi thích anh ta rất nhiều năm, công việc đầu tiên của tôi là làm thợ trang điểm ở Kailin, nhưng trước khi làm công việc này, tôi đã là Dương Chi Thủy.
Tôi và anh ta chưa từng yêu đương, là anh ta trực tiếp cầu xin hôn, bởi vì tôi thật sự thích anh ta nên trực tiếp lấy anh ta. Thật ra, trước khi tôi lấy anh ta, anh ta từng có một người vợ đã mất. Vì anh ta, tôi cam tâm tình nguyện chăm sóc gia đình họ Cố, cho dù phải chịu hai tầng áp lực từ công việc và gia đình khiến tôi chịu không nổi, nhưng tôi chưa từng oán trách với anh ta một câu nào.
Khi đó tôi cũng rất ngu, sau khi tôi và anh ta cưới, chúng tôi chưa từng ở chung một phòng, tôi cũng không nghi ngờ anh ta có dụng tâm khác. Bởi vì anh ta nói không thích vợ mình quá mức rêu rao và chói mắt, anh ta nói thích sự bình thường của tôi, cho nên tôi cam tâm tình nguyện bỏ qua thân phận của Dương Chi Thủy, sau khi lấy anh ta thì chưa từng trang điểm. Nhưng đến cuối cùng, tôi mới biết được, anh ta không muốn ở cùng một phòng với tôi không phải bởi vì chưa thích ứng, mà bởi vì ngầm yêu em gái của người vợ đã chết, mà tôi bị bọn họ dùng làm quân cờ che giấu cho tình cảm giữa bọn họ.
Muốn biết cô Lý Nhược Hàm rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng với tôi không?" Vạn Tố Y kể xong, bỗng nhiên nhìn Đổng Tiểu Khiết cười hỏi.
Đối với chồng cũ của mình, Vạn Tố Y còn giữ lại chút mặt mũi cho đối phương, cũng không nói tên ra, nhưng đối với Lý Nhược Hàm, cô cũng không có khách sáo.
"Tôi vì bọn họ che giấu nhiều năm như vậy, bọn họ không thấy xấu hổ với tôi, thậm chí còn trắng trợn đuổi việc tôi. Cô cho rằng không thể làm việc ở Kailin thì xong rồi sao? Cô ta đã đánh tiếng với tất cả các công ty trong ngành, bảo bọn họ không được nhận tôi vào làm. Để có thể nuôi sống bản thân, tôi chỉ có thể đi làm việc ở nhà tang lễ, nơi bạn mình giới thiệu. Cho dù tôi không làm ở đó lâu, nhưng tôi lại học được rất nhiều điều. Tối thiểu, người chết không có nhiều suy nghĩ xấu xa như người sống."
Vạn Tố Y không hề có ý giữ lại đối với Lý Nhược Hàm: "Ở trong việc này đã xảy ra rất nhiều chuyện nực cười. Cô Lý Nhược Hàm này đã nhận được tất cả những gì cô ta muốn nhưng vẫn quấn quít lấy tôi, nghĩ mọi biện pháp nhằm vào tôi, mặc dù tôi lần lượt bỏ qua nhưng cô ta cũng không buông tha, thậm chí chơi không biết mệt. Lần này chính là cô cùng cô ta tới nhằm vào tôi đi?"
Vạn Tố Y nhìn Đổng Tiểu Khiết hỏi, cô kể tất cả chuyện của mình cho Đổng Tiểu Khiết nghe, nhưng rất nhiều người dưới đài cũng nghe nghiêm túc, mọi người tất nhiên đều biết Vạn Tố Y trải qua một lần hôn nhân thất bại, nhưng không ai ngờ, cô phải sống trong tình cảnh uất ức như vậy.
Nhìn Vạn Tố Y ưỡn bụng lớn còn có vẻ yếu ớt trên đài, mọi người ít nhiều vẫn thấy thông cảm và đau lòng.
"Tôi làm đều vì bản thân tôi, cô đừng nhắc tới người khác!" Đổng Tiểu Khiết phản đối lời Vạn Tố Y nói.
"Vậy thì thật kỳ lạ, nếu các cô không có vấn đề gì, vì sao cô ta lại giúp cô gian lận tăng số phiếu bầu như vậy nhỉ?" Vạn Tố Y cười khẽ, bước tới gần Đổng Tiểu Khiết và hỏi thăm.
Đổng Tiểu Khiết bị dọa cho không dám nhúc nhích, cũng bắt đầu nói lắp: "Nói gì cũng phải có chứng cứ, không thể lung tung là được đâu."
"Tôi nói lung tung sao?" Vạn Tố Y mỉm cười nhắc lại lời Đổng Tiểu Khiết nói, còn nói chính xác cho cô ta biết: "Cô yên tâm, sau khi cuộc thi đấu kết thúc, tôi nhất định sẽ gửi chứng cứ lên mạng."
"Cô nói những điều này thì có ích lợi gì chứ? Cô vẫn không thể tiếp tục so tài nữa!" Đổng Tiểu Khiết vẫn không quên vấn đề chính của mình, một câu nói lại kéo mình lại: "Cho dù cô có nói bản thân đáng thương thế nào, cho dù bọn họ có thông cảm cho cô, vậy ai có thể để cho cô trang điểm chứ? Không chỉ người mẫu, sợ rằng dưới đài cũng không có."
Đổng Tiểu Khiết nói tới đây thì giống như tìm lại được cảm giác kiêu ngạo của mình.
Hai bàn tay Vạn Tố Y nắm chặt, còn chưa mở miệng, dưới đài đã có người đứng lên nói: "Ai nói không có? Tôi lên."
Vạn Tố Y nhìn về phía giọng nói, đó không phải là ai khác, chính là Nhạc Nhất Nhạc.
Nhạc Nhất Nhạc thản nhiên đứng dậy, đi về phía Vạn Tố Y: "Cô cho rằng ngoại trừ người nhà thì thật sự không có người nào đứng ở bên cô ấy sao?"
"Cô nói gì?" Đổng Tiểu Khiết nhìn Nhạc Nhất Nhạc đột nhiên xông lên sân xấu thì căn bản không biết vì sao cô gái này lại nói mình không khách sáo như vậy.
"Đừng tưởng rằng người mẫu này là bạn của Vạn Tố Y, cũng không cần cho rằng cô ấy chỉ có một mình thì cô ấy sẽ không có bạn tốt thật lòng, Nguyễn Ca sẽ không bỏ Vạn Tố Y, tôi cũng sẽ không làm vậy." Nhạc Nhất Nhạc hất cằm, đầy uy phong lại đắc ý.
Nguyễn Ca ở phía sau nghe Nhạc Nhất Nhạc nói vậy thì đột nhiên thấy thoải mái, không nhịn được cười mà đi tới khoác một tay lên vai Vạn Tố Y: "Đó là chuyện tất nhiên rồi, chúng ta là chị em gái mà."
Đổng Tiểu Khiết nhíu mày, có cảm giác muốn phát điên.
Lúc này, Đổng Tiểu Khiết không dám nói mạnh miệng nữa: "Đạo diễn! Người mẫu của Vạn Tố Y đã đi, tôi nghĩ vở hài kịch này có thể dừng lại rồi chứ? Có phải nên trực tiếp tuyên bố thứ hạng của tôi rồi kết thúc không!"
Đổng Tiểu Khiết vừa còn nói ngay cả khán giả cũng sẽ không để cho Vạn Tố Y trang điểm, bây giờ thấy Nhạc Nhất Nhạc lên đài thì hơi kinh sợ, nếu như còn bảo cô ta tiếp tục thi đấu, thật ra cô ta không chắc mình có thể thắng được Vạn Tố Y.
Tổ đạo diễn thương lượng một lúc xem nên tiếp tục tranh tài hay kết thúc ở đây, cuối cùng, bọn họ cảm thấy vẫn nên tiếp tục.
Hành vi của Đổng Tiểu Khiết vốn là vi phạm quy tắc tranh tài, đồng thời nhiều lần giẫm đạp lên danh tiếng của tổ chương trình, tổ đạo diễn nhìn Đổng Tiểu Khiết rất không vừa mắt. Chỉ riêng điểm này đã khiến tổ đạo diễn muốn tiếp tục.
"Tiếp tục thu, cô gái, cô tạm thời làm người mẫu của Vạn Tố Y. Bây giờ đúng lúc bắt đầu, thời gian trang điểm là một giờ, mọi người xuống chuẩn bị đi." Đạo diễn đặc biệt thông báo với các cô.
Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc nhìn nhau cười, hai người nắm tay Vạn Tố Y chuẩn bị. Đổng Tiểu Khiết đứng ở trên đài còn muốn nói gì nữa, nhưng dưới đài đã yên ắng, không người nào còn muốn nghe cô ta nói chuyện, cô ta không có cách nào, chỉ có thể cắn răng đi qua theo.
Trước khi đi, Chu Lỵ cũng giễu cợt: "Cô nghĩ rằng cô giở trò xấu như vậy thì có thể lấy được giải nhất sao? Suy nghĩ thật ngây thơ nhỉ?"
"Cô..." Đổng Tiểu Khiết cắn răng cố nén giận. Nếu như cô ta thắng, cũng chính là Chu Lỵ thắng, nhưng Chu Lỵ bây giờ thì hay rồi, hình như chuyện này không liên quan gì tới mình vậy.
Đổng Tiểu Khiết nhìn ba bóng lưng đang vui vẻ đi vào hậu trường, bàn tay nắm chặt. Rõ ràng đã sắp bóp chết Vạn Tố Y, tai sao chỉ còn một hơi cuối cùng lại làm cô ta thở được chứ?
"Tố Y, chuyện này không ảnh hưởng tâm trạng của bạn chứ?" Sau khi đến hậu trường, Nhạc Nhất Nhạc quan tâm nhìn Vạn Tố Y hỏi thăm.