Chỗ này là tổ phim, mọi người đều là cùng ngành nên nói hơi lớn tiếng thì ngày hôm sau không chừng lại thấy trên trang đầu tin tức cũng nên.
"Ở đây." Nhắc tới Dư Thiệu Lâm, Nguyễn Ca không khỏi chán nản: "Trước đây tôi thật sự không biết Dư Thiệu Lâm vô sỉ như vậy."
Trước đây Dư Thiệu Lâm luôn ở trạng thái bị động, chưa từng biết chủ động, càng không cần nói tới chủ động chơi xấu.
Sau lần này, Nguyễn Ca xem như đã biết rõ, người mình vẫn quen có thể cũng không phải là Dư Thiệu Lâm, mà là một người khác.
"Sao hắn để cô ra làm việc được?" Vạn Tố Y cố nén cười, hỏi Nguyễn Ca.
Trước đó Dư Thiệu Lâm đã nói, vết thương của hắn còn chưa lành thì hai người cũng không thể nhận đóng phim được.
"Lại giống như đi tới nhà cô vậy, thì nhờ cậy chứ sao? Tôi nói chỉ là quay quảng cáo, hai ngày sẽ xong." Nguyễn Ca cắn đũa nhún vai.
Mặc dù nghỉ mấy ngày quay phim nên không thoải mái thuận lợi như trước, nhưng không thể không nói, từ sau khi có Dư Thiệu Lâm, Nguyễn Ca thà đi làm cũng không muốn về.
"Được rồi." Vạn Tố Y miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời này.
Dư Thiệu Lâm thật sự quan tâm Nguyễn Ca, chuyện cô ấy nhờ cậy hắn, hắn hẳn sẽ không tiện từ chối, hơn nữa cô ấy còn dịu dàng như vậy.
"Tố Y, cô có cách nào giúp tôi trong chuyện này không?"
"Cô muốn cách gì?"
"Chính là cách để đuổi Dư Thiệu Lâm đi đấy."
"Nhưng tôi nhớ chỉ có hai tuần là cắt chỉ rồi. Bây giờ đã qua hơn nửa, hắn cũng không ở chỗ cô được mấy ngày. Đến lúc đó nhỡ có vấn đề gì, hắn không đi thì sao?" Cách của Vạn Tố Y là bảo Nguyễn Ca nhịn thêm mấy ngày. Bây giờ đã nhịn qua hai phần ba, cô ấy tính bí quá hóa liều sao?
Nguyễn Ca đúng là có ý này, bây giờ cô ấy thấy rất đau khổ: "Tôi đương nhiên biết chuyện này. Nhưng trọng điểm là một ngày tôi cũng thật sự không muốn nhịn..."
Dư Thiệu Lâm không làm gì vi phạm tới giới hạn cuối cùng của cô ấy, nhưng Dư Thiệu Lâm cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cô ấy khiến cô ấy thấy hoảng loạn.
Cô ấy là một người phụ nữ bình thường, một người đàn ông mỗi ngày tắm rửa xong đều chỉ quấn một khăn tắm lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình, ai không biết thấy phiền lòng nóng nảy chứ? Hơn nữa, trước đó Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm còn là vợ chồng, bọn họ làm vợ chồng cũng không phải chỉ là danh nghĩa, đã có không ít lần tiếp xúc thân mật.
Thấy một vài hình ảnh trước đây thường thấy, cô sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Nguyễn Ca biết Dư Thiệu Lâm có ý gì, nhưng cô ấy không muốn. Cho dù trên tinh thần cô ấy có phần bị thịt của hắn làm cho mê hoặc, cô ấy vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng của mình!
Nhưng... cô ấy sợ tiếp tục như vậy nữa, có thể sẽ thật sự không giữ được đâu!
"Tôi không biết, từ trước đến nay tôi đều không giỏi giải quyết chuyện này." Vạn Tố Y nhún vai, xin lỗi vì không không giúp đỡ được cô ấy.
Nguyễn Ca cúi đầu, quả thật có thể nói là ủ rũ: "Vậy tôi phải làm thế nào đây?"
"Vậy thì bản thân cô phải suy nghĩ thôi." Lúc này, Vạn Tố Y nói như chuyện đặc biệt không liên quan tới mình.
Những lời này làm cho Nguyễn Ca suýt nữa trợn mắt với Vạn Tố Y, nhưng nể tình hôm nay cô chuẩn bị xe thức ăn cho mình, cô ấy vẫn đành phải nhịn xuống.
Nguyễn Ca biết Vạn Tố Y không giúp được mình nên quyết định không tìm Vạn Tố Y nhờ trợ giúp nữa, im lặng ăn phần cơm của mình.
Hôm nay người trong tổ phim rất cảm kích Nguyễn Ca. Đạo diễn mải quay phim quên cả thời gian, mãi không hô dừng để mọi người ăn cơm, người chịu trách nhiệm mua thức ăn cũng không dám hỏi đến, tất cả mọi người trong tổ phim vẫn kéo dài tới buổi trưa còn chưa được ăn cơm.
Bọn họ vốn cho rằng có thể không kịp ăn trưa, mỗi người dự định nhịn đói làm việc, nhưng lúc này, xe thức ăn của Nguyễn Ca đã giải cứu cho mọi người.
Khi Vạn Tố Y đang chờ chuẩn bị rời khỏi tổ phim, Nguyễn Ca lại ôm cô một cái: "Xem đồ ăn hôm nay rất ngon, tôi sẽ luôn ghi nhớ."
Nguyễn Ca nắm tay đập một cái vào ngực mình, làm ra bộ dạng xúc động mà hứa hẹn. Vạn Tố Y nhìn thấy thì đặc biệt khó chịu. Cô biết cô ấy đang cố ý giả vờ giả vịt thì nói đùa: "Được rồi, thu lại bộ dạng buồn nôn của cô đi."
Các cô là bạn tốt, Vạn Tố Y cũng không cần những lời cảm ơn này.
Buổi chiều Vạn Tố Y còn làm việc nên không thể ở lại lâu. Nguyễn Ca nhìn theo bóng lưng Vạn Tố Y rời đi.
Trên đường trở về công ty, Vạn Tố Y thấy hơi buồn ngủ nhưng không ngủ, mà khẽ xoa đầu mình. Chỉ cần cô ngủ, buổi chiều sẽ cứ thấy buồn ngủ mãi. Chỉ cần qua thời gian này, tới hơn ba giờ thì cảm giác mệt mỏi rã rời trên người sẽ giảm bớt thôi.
Xe dừng lại ở cửa công ty của Vạn Tố Y, cô xoa gáy của mình và bước xuống xe.
"Vạn Tố Y!"
Phía xa có một giọng nói gọi cô.
Vạn Tố Y quay đầu, thấy Lý Nhược Hàm đang đi về phía mình.
Vạn Tố Y thả tay xuống, đặc biệt bình tĩnh nhìn Lý Nhược Hàm.
"Thật là đúng dịp." Lý Nhược Hàm nhìn Vạn Tố Y mỉm cười và nói.
Bình thường, Lý Nhược Hàm gặp phải Vạn Tố Y chỉ biết nổi trận lôi đình, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta lịch sự và ôn hòa chào hỏi như vậy. Điều này làm cho cô cảm thấy khó tin, không biết cô ta rốt cuộc muốn làm gì.
"Không đúng lúc đâu, tôi thấy tổng thanh tra Lý là cố ý chờ tôi đi." Vạn Tố Y thả tay xuống hai bên người, vẻ mặt thản nhiên cũng không thể để lộ cảm xúc.
Ánh mắt Lý Nhược Hàm thoáng ngập ngừng, sau đó khóe miệng mỉm cười nhưng rõ ràng không thật lòng: "Coi như là vậy đi, tôi có mấy câu muốn nói với cô."
"Nhưng tôi không có lời gì muốn với tổng thanh tra Lý cả." Vạn Tố Y không cho Lý Nhược Hàm chút tình cảm nào: "Tôi và tổng thanh tra Lý hẳn không có quan hệ hợp tác chứ? Quan hệ cá nhân càng tệ. Tôi không biết giữa chúng ta, ngoại trừ cảnh cáo và căm thù và căm thù lẫn nhau, thì còn có lời gì muốn nói nữa."
Lý Nhược Hàm hơi xấu hổ khi nghe Vạn Tố Y nói vậy, nhưng rất nhanh lại mạnh mẽ ép mình tươi cười: "Tố Y, êm đừng luôn suy nghĩ khiến cho quan hệ căng thẳng như vậy. Thật ra, chúng ta cũng có thể làm bạn, không phải sao? Dù sao... chúng ta cũng là người trong nành, hơn nữa chức vụ cũng tương tự. Theo lý thuyết, chúng ta chắc phải có rất nhiều đề tài để nói."
"Tổng thanh tra Lý, cô thật sự khiến tôi phải ngạc nhiên đấy." Cho dù Vạn Tố Y không biết Lý Nhược Hàm muốn giở trò gì, nhưng thái độ và giọng nói của cô ta như vậy cũng đủ khiến người ta giật mình.
Lý Nhược Hàm biết cúi đầu trước người khác từ khi nào chứ?
Thái độ của Lý Nhược Hàm với Vạn Tố Y thế nào, cô không biết, nhưng cô biết rất rõ, thái độ của cô ta như vậy thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Trong lòng cô ta chắc hẳn có giấu âm mưu gì đó.
Chỉ là tạm thời cô không nhìn ra được mà thôi.
"Con người thì luôn phải thay đổi thôi." Lý Nhược Hàm dường như hiểu Vạn Tố Y đang nghĩ gì, đặc biệt giải thích một câu như vậy.