Vạn Tố Y ngồi yên ở đó mà không có chút phản ứng nào, cũng không nhiệt tình phối hợp. Cô đặt tay lên trên đầu gối của mình, mu bàn tay tự nhiên thấy lạnh. Mạnh Kiều Dịch cầm tay cô, gương mặt đẹp trai ghé sát bên tai cô, khẽ hỏi: "Em xúc động sao?"
Vào một ngày như vậy, cho dù Vạn Tố Y có cảm giác gì thì Mạnh Kiều Dịch cũng có thể thông cảm. Dù sao bọn họ vừa ly hôn không lâu, trong lòng còn có chút đau xót cũng là chuyện bình thường của con người.
Vạn Tố Y nghiêng đầu về phía Mạnh Kiều Dịch lắc đầu cười: "Em cảm thấy mình nên xúc động, nhưng lại không có. Có thể cảm giác lúc đó và bây giờ không giống nhau."
"Không giống chỗ nào?" Mạnh Kiều Dịch nghiêng mặt dựa sát vào Vạn Tố Y. Hình như anh cũng không mấy hứng thú với đám cưới.
"Trước đây có thể em lo lắng quá nhiều, còn không thể là chính mình. Nhưng bây giờ đã khác. Bây giờ em là Dương Chi Thủy, cũng là Vạn Tố Y."
Bản thân cô vẫn có thể cảm nhận được, giờ phút này cô mới thật sự là chính mình.
Vạn Tố Y nói mơ hồ không rõ, nhưng Mạnh Kiều Dịch vẫn hiểu được cô nói có ý gì, anh giơ tay lên khẽ xoa đầu cô: "Chỉ riêng điểm tâm lý này của em đã đáng để biểu dương rồi."
Mạnh Kiều Dịch đặt nhẹ tay lên trên đầu Vạn Tố Y, cô cũng không đẩy tay anh ra, chỉ mỉm cười, đôi mắt cong cong hình vầng trăng khuyết nhìn anh.
Rất nhiều người từ phía xa quan sát hai người không biết bọn họ đang bàn luận gì, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào giữa bọn họ.
Trong tiếng ồn ào huyên náo của người dẫn chương trình, đám cưới chính thức được bắt đầu. Chú rể Lương Dần đứng ở trên đài, cánh cửa ở phía đầu kia của thảm đỏ được đóng chặt. Đứng sau cánh cửa kia chính là nhân vật nữ chính của ngày hôm nay.
Người điều khiển chương trình vừa trêu chọc Lương Dần xong thì thấy một người phụ nữ dắt tay một đứa trẻ đang kêu ầm ĩ xuất hiện trong hội trường, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Vạn Tố Y thấy vậy thì nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy Tào Lan dắt tay Kha Kha đi tới. Bà ta đang nhét bó hoa vào trong tay cô bé.
"Cháu không muốn, cháu không muốn!" Kha Kha nhất quyết không chịu cầm lấy bó hoa kia, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đã nhăn hết cả lại: "Cháu không muốn cầm cho dì nhỏ đâu!"
"Kha Kha! Về sau dì nhỏ chính là mẹ của cháu, cháu mau cầm đi." Tào Lan cười dụ dỗ Kha Kha. Bà ta không mong mình sẽ lộ ra vẻ khó chịu với cô bé ở trước mặt mọi người.
Nhưng Kha Kha rất cố chấp, cô bé để hai tay ra sau lưng với vẻ mặt kiên quyết: "Cháu chỉ có một mẹ nhỏ làm mẹ mới thôi, dì nhỏ là dì nhỏ, cháu không muốn dì ấy làm mẹ cháu."
Một câu “mẹ nhỏ” vừa nói ra, Tào Lan vội vàng bịt miệng Kha Kha. Bà ta vẫn biết đây là cuộc hôn nhân ngầm thứ hai của con trai mình, không thể nói lộ ra ở trước mặt mọi người.
Lương Dần ở trên đài nhìn thấy Tào Lan và Kha Kha thì không khỏi nhíu mày: "Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu." Tào Lan lập tức lên tiếng và kéo Kha Kha chuẩn bị rời đi: "Mẹ sẽ cho người tìm một hoa đồng khác."
Xem ra, hôm nay không thể để Kha Kha làm hoa đồng được.
Lương Dần nhìn Tào Lan nhưng không hỏi nhiều. Trước mặt của mọi người, hắn cũng không thể hỏi thêm nữa.
Chỗ ngồi của Tào Lan vừa vặn ở bên cạnh Vạn Tố Y. Tào Lan đang tập trung dẫn Kha Kha vào chỗ ngồi nên căn bản không có thời gian để ý tới Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch.
Sau khi Kha Kha ngồi xuống vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Vạn Tố Y.
Cô nghiêng người cúi đầu nhìn cô bé, chợt vô thức mỉm cười.
Trong cả nhà họ Lương, Vạn Tố Y bỏ ra rất nhiều tình cảm, nhưng chỉ có cho Kha Kha đáp lại tình cảm của cô, còn những khác gần như là uổng công.
Kha Kha thấy Vạn Tố Y tươi cười với mình thì thấy kinh ngạc. Cô bé dùng hai bàn tay ngấn thịt ôm lấy cánh tay cô nói: "Dì... dì thật giống với mẹ nhỏ của cháu."
Khi nghe Kha Kha lại nói tới hai từ “mẹ nhỏ” này, Tào Lan giật mình chuẩn bị bịt miệng cô bé. Bà ta nhìn Dương Chi Thủy nhưng không nhận ra, áy náy nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, nói lung tung thôi."
Vạn Tố Y liếc nhìn về phía Tào Lan, nói có vẻ lễ phép nhưng rất lạnh lùng: "Không sao."
Kha Kha nắm tay Vạn Tố Y không chịu buông ta: "Dì, dì có từng nhìn thấy mẹ nhỏ của cháu không?"
"Sao vậy? Cháu hỏi mẹ nhỏ à?" Trong lòng Vạn Tố Y cảm thấy ấm áp, cầm tay Kha Kha nói. Giọng cô và cô bé vô thức đều trở nên dịu dàng hơn.
Kha Kha gật đầu, cô bé biết dì trước mắt này không phải là mẹ nhỏ. Dì ấy còn xinh hơn mẹ nhỏ, nhưng mùi trên người và giọng điệu khi nói chuyện của dì ấy đều rất giống. Khi nhìn thấy dì, cô bé đều có cảm giác giống như nhìn thấy mẹ nhỏ của mình nên cô bé muốn nói nhiều hơn: "Đúng, sau khi mẹ nhỏ dọn ra ngoài thì không về nữa, cháu cũng không biết mẹ nhỏ đi đâu. Cháu cũng không biết vì sao mẹ nhỏ không trở lại thăm cháu."
Kha Kha vừa nói vừa cúi đầu, trông có vẻ mất tinh thần: "Bây giờ cha cháu muốn kết hôn với dì nhỏ, vậy có phải mẹ nhỏ sẽ vĩnh viễn không trở về không..."
Lời Kha Kha nói với Vạn Tố Y đã nghiêm trọng tới mức vượt quá phạm trù cô có thể trả lời, cô căn bản không biết mình nên nói gì, nên mím môi im lặng. Thật may, trong lúc cô không biết nên trả lời thế nào, buổi hôn lễ đã thật sự bắt đầu.
Cô dâu khoác tay cha mình đi vào hội trường trong tiếng nhạc cưới. Tất cả mọi người đều nhiệt tình vỗ tay chúc mừng Lý Nhược Hàm. Hôm nay Lý Nhược Hàm không chỉ đơn giản là xinh đẹp, có thể nhìn ra được cô ta rất hạnh phúc, trên mặt còn nở nụ cười hạnh phúc.
Lương Dần đứng ở cuối thảm đỏ chờ cô ta. Bây giờ, ở trong mắt của mọi người thì bọn họ chính là một đôi trời sinh, không ai có thể xứng đôi hơn bọn họ.
Ở trong mắt Vạn Tố Y cũng vậy. Một người cướp đoạt, một kẻ lường gạt, gai người bọn họ rất hợp với nhau, vì tác thành cho bọn họ mà xem tình cảm của người khác chỉ là trò chơi. Cô không có khả năng quên được chuyện này.
Vào lúc Vạn Tố Y nhìn tới thất thần, Kha Kha bỗng nhiên xông lên đài, chắn ở trước mặt Lý Đức Nghĩa và Lý Nhược Hàm, ngăn cản không cho bọn họ đi về phía Lương Dần.
Lý Nhược Hàm nhìn thấy Kha Kha thì lập tức sửng sốt. Trong nháy mắt khi đứa trẻ này lao tới, cô ta đã biết đứa trẻ này tới phá hỏng chuyện tốt của mình.
Lý Đức Nghĩa cũng sừng sờ khi nhìn thấy Kha Kha, nhưng ông ta luôn thương yêu cô bé nên cúi người hỏi: "Kha Kha, sao cháu lại lên đây? Hôm nay là ngày cưới của cha mẹ cháu, cháu cũng không thể làm chậm thời gian được đâu."
"Không được, ông ngoại, không thể để cho dì nhỏ và cha kết hôn được." Kha Kha giang hai tay ngăn cản bọn họ, vẻ mặt đầy vẻ rầu rĩ và khổ sở: "Dì nhỏ là dì nhỏ chứ không phải là mẹ cháu."
"Kha Kha!" Tào Lan ở dưới hoảng hốt vừa xông lên vừa mở miệng ngăn cản.
Chỉ có điều hôm nay bà ta mặc chiếc váy lễ phục quá dài, còn chưa lao tới trên đài thì bản thân bà ta đã ngã sấp xuống.
Lương Dần đứng ở đó nhìn Kha Kha. Lẽ ra hắn nên chủ động đi qua, nhưng hắn vẫn đứng yên, hoàn toàn không hiểu nổi cô bé muốn làm gì.