Mà cũng bởi vì thái độ không kiêng dè của Lạc U và Diệp Vẫn Thần, khiến nhiều anti fan cũng chuyển thành fan của cô, sau một khoảng thời gian hụt hẫng, cũng dần dần trở nên hiểu lí lẽ hơn, các bình luận trên trang cá nhân của Lạc U cũng dần dần chuyển sang chiều hướng tốt và ủng hộ, cho dù thỉnh thoảng vẫn có một vài người phản đối, nhưng đều rất nhanh chóng bị càn quét bởi những bình luận tích cực.
Internet truyền bá tin tức cực kỳ nhanh, muốn xem bình luận cũng rất dễ dàng, Diệp Vẫn Thần vừa đúng lúc rảnh rỗi không có việc làm, nên lên mạng đọc bình luận về Lạc U.
Thấy mấy bình luận ủng hộ anh và Lạc U ở cạnh nhau, ánh mắt Diệp Vẫn Thần trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, thấy có người nói anh và Lạc U rất xứng đôi, ánh mắt Diệp Vẫn Thần sẽ càng thêm dịu dàng, nhưng nếu như có người nói bọn họ ở bên nhau không thích hợp, nói bọn họ là hôn nhân chính trị sắc mặt, Diệp Vẫn Thần sẽ biến thành màu đen, sau đó nhanh chóng xóa bình luận "Không thích hợp", dĩ nhiên anh không phải chỉ ẩn đi, mà là trực tiếp xóa.
Lạc U bận rộn quay phim, cũng không phát hiện Diệp Vẫn Thần làm chuyện trẻ con như vậy, Lý Hoành Vũ và Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Diệp Vẫn Thần không nhịn được mà nhìn bằng ánh mắt xem thường.
"Tiểu Thần, mệt không, uống nước nhé?" Lý Hoành Vũ đưa cho Diệp Vẫn Thần chai nước suối, lúc đầu còn cảm thấy người đàn ông này rất lãnh khốc, một ánh mắt cũng có thể rét chết người, nhất là khi trở về từ quân đội, càng thêm khiến người ta sợ hãi, nhưng tại sao Diệp Vẫn Thần lãnh khốc như vậy lại có thể làm chuyện ấu trĩ đến như thế chứ? Xoá bình luận? Con nít còn không làm như vậy!
Diệp Vẫn Thần phất phất tay, không thèm nhìn Lý Hoành Vũ, tiếp tục xem bình luận, người hâm mộ của Lạc U quá nhiều, trang web nào cũng có bình luận về cô, thậm chí còn có rất nhiều bình luận không phải là người hâm mộ để lại, điều này làm cho Diệp Vẫn Thần cảm thấy áp lực rất lớn, anh thật rất muốn hỏi, chuyện đính hôn là chuyện của anh và Lạc U, có liên quan gì đến bọn họ chứ.
Thật ra thì Diệp Vẫn Thần cũng không phải người quá mức để ý lời người khác nói, nhưng dù sao khi nhìn thấy nhiều người như vậy nói anh không xứng với Lạc U, anh cũng có chút không thoải mái, mặc dù chính anh cũng cảm thấy đây là sự thật.
Động tác của Diệp Vẫn Thần hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Lạc U.
Lúc này Lạc U đang quay cảnh ăn cơm với Cố Cách, xung quanh có nhiều người đang cãi lộn rất ầm ĩ, Lạc U không thích nên làm mặt lạnh, nhưng cho dù là đang buồn bực, trong mắt Diệp Vẫn Thần cô vẫn hoàn mỹ không tỳ vết.
Tại sao Lạc U lại ưu tú đến như vậy? Trước kia Lạc U quá hoàn hảo nên khiến anh có chút tự ti, chỉ dám đi theo Lạc U, ngay cả dũng khí để theo đuổi cũng không có, nghĩ tới dù chỉ là một thân phận người hầu cũng nhận, mà cũng chính bởi vì vậy, anh mới muốn mình nhanh lớn lên, đi nhập ngũ rèn luyện, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ Lạc U tốt hơn, được ở gần Lạc U hơn một chút.
Nhưng hy vọng xa vời đó có vẻ như không bao giờ với tới, cho dù anh vẫn luôn cố gắng, nhưng lại cảm giác cự ly càng ngày càng xa.
Quay xong một cảnh, Lạc U được nghỉ ngơi, đi về phía Diệp Vẫn Thần, Diệp Vẫn Thần đứng lên, nhìn Lạc U chậm rãi đi vào, ánh mắt hàm chứa ý cười.
Cho dù giữa hai người có chênh lệch bao nhiêu, cho dù cô tỏa sáng đến cỡ nào, nhưng ít ra ở bên cạnh cô, vẫn có một vị trí thuộc về anh, anh nên biết đủ.
Anh lấy bình nước, rót một ly nước ấm cho Lạc U, Lạc U uống vài ngụm rồi trả cho Diệp Vẫn Thần, Diệp Vẫn Thần nhìn nước còn dư lại, uống cạn sau mới buông ly xuống, động tác của hai người đều rất tự nhiên, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó phải là người cực kỳ thân mật, nếu không tuyệt đối không làm như vậy.
Tiêu Tiêu thầm than thở, kể từ sau khi Diệp Vẫn Thần đến, những chuyện cậu có thể làm càng ngày càng ít, bưng trà rót nước đưa khăn lông gì cũng không tới lượt cậu, khiến cậu cảm thấy thật thất bại.
Chẳng qua Tiêu Tiêu than thở còn chưa nghiêm trọng bằng Lý Hoành Vũ, bởi vì kể từ sau khi Diệp Vẫn Thần trở về, điện thoại của anh ta sắp bị gọi tới nổ mất rồi, một ngày 24h, trừ những lúc tắt máy thời điểm, nếu không thì nó cứ vang lên không ngừng, không phải hỏi thăm chuyện của Lạc U, thì là hỏi thăm chuyện của Lạc U và Diệp Vẫn Thần, khiến Lý Hoành Vũ lại phải tắt di động, hơn nữa đối với công việc người đại diện, Lý Hoành Vũ cảm thấy bây giờ công việc mình làm giống như nhân viên trực tổng đài, thật là quá đả kích người khác mà.
Tâm trạng của bọn họ ra sao đương nhiên là Lạc U không biết, dù sao ê kíp đi theo cô càng ngày càng lớn mạnh, rất có phong cách quốc tế.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, có ba người đi vào phim trường, hai người phụ nữ và một nam vệ sĩ, đi thẳng tới chỗ Cố Cách.
Cố Cách cũng nghỉ ngơi ở đây, bình thường lúc nghỉ ngơi anh ta đều đọc lại kịch bản, cho nên đang cúi đầu, khi anh ta có cảm giác có người đi về phía anh ta, lại còn đang đứng trước mặt anh ta, rất tự nhiên liền ngẩng đầu lên, sau đó không đợi anh ta có phản ứng, một tiếng tát tai thanh thúy vang lên.
Cả đoàn làm phim vì chuyện đột ngột này mà yên lặng ba giây đồng hồ, tất cả đều nhìn về phía Cố Cách, mấy người từ nãy giờ vẫn luôn lén lút nhìn Lạc U và Diệp Vẫn Thần, cũng không khỏi nhìn về phía Cố Cách.
"Tôi là mẹ của Diêu Tuấn Bân, đây là vị hôn thê của Tuấn Bân, một cái tát này là dành cho lễ ra mắt của cậu, hi vọng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại, nếu không đến lúc đó, thì không phải một cái tát là xong việc, mà là phá hủy gương mặt của cậu." Người nói chuyện chính là người phụ nữ trung niên trong hai người phụ nữ kia, vênh váo tự đắc, đánh người còn tỏ vẻ bố thí.
Cố Cách xanh mặt, sau khi đứng lên thần thái anh ta trở nên rất hung hãn, hai người phụ nữ kia không thể không lui về phía sau một bước, nhưng bọn họ vẫn như vô cùng phách lối, không đợi Cố Cách nói chuyện, liền lên giọng quát lên: "Hừ, đừng tưởng rằng một diễn viên quèn như cậu là tài giỏi lắm, đừng nói cậu là đàn ông, cho dù là phụ nữ, nhà họ Diêu chúng tôi cũng coi thường, thừa dịp tôi còn kiên nhẫn, cậu tốt nhất nên biết khó mà lui, đừng quấn lấy con trai tôi nữa, nếu không cậu sẽ biết tay, hừ, chúng ta đi."
Người phụ nữ nói xong liền tự nhiên bỏ đi, vội vã tới cũng vội vã đi, ngoài tiếng bước chân của bọn họ, cả phim trường đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập, trường hợp rất là lúng túng.
"Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng quên bổn phận của mình!" Trong yên lặng, Lạc U đứng dậy, vừa nói vừa lạnh lùng liếc nhìn mọi người, bọn họ vừa chạm phải ánh mắt của cô, liền vội vàng cúi đầu, tiếp tục công việc.
Nhân tình ấm lạnh, cho dù là cả đoàn làm phim chung đụng hòa hợp, cũng có rất nhiều người nhìn Cố Cách như xem trò vui, mà như vậy vẫn còn đỡ hơn là những người thừa nước đục thả câu, Lạc U không nghi ngờ chút nào, chuyện vừa nãy nếu không được nhanh chóng xử lý, rất nhanh sẽ bị bên ngoài biết, dù sao tin tức này cũng rất có giá trị.
"Nếu tôi mà biết có người nào dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, tự gánh lấy hậu quả." Lạc U tiếp tục nói một câu đầy uy hiếp, cô đã dám công khai uy hiếp các hãng truyền thông, làm sao lại không dám cảnh cáo mấy người này. Cố Cách là bạn của cô, đương nhiên cũng sẽ được cô bảo vệ, huống chi bây giờ bọn họ còn đang hợp tác, cô cũng không hy vọng vì chuyện này mà Cố Cách bị ảnh hưởng.
Lạc U nói xong liền ngồi xuống chỗ của mình, tiếp tục nghiên cứu kịch bản, không để ý đến bầu không khí kỳ cục trong phim trường.
Cách đó không xa Cố Cách cảm kích nhìn Lạc U, sắc mặt tái nhợt cũng khá hơn rất nhiều, nhưng lúc ngồi xuống, động tác còn có chút cứng ngắc, người đại diện và phụ tá của Cố Cách vây lại che trước người Cố Cách.
Lạc U suy nghĩ một chút, nói với Lý Hoành Vũ bên cạnh: "Tìm đạo diễn Nhan xin nghỉ, trạng thái hôm nay không ổn, nghỉ ngơi nửa ngày thôi."
Lý Hoành Vũ không phản bác, đi tìm Nhan Ngọc, sau đó được Nhan Ngọc gật đầu, lại nhờ phụ tá báo cho Cố Cách, phần lớn cảnh quay trong phim đều là nam nữ chính đảm nhiệm, Lạc U xin Nhan Ngọc cho nghỉ, đương nhiên Cố Cách cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng Nhan Ngọc cũng không nghỉ, vội vàng lật kịch bản, tìm mấy cảnh không cần nam nữ chính để quay trước.
Vì sao Lạc U làm vậy, tất mọi người đều biết, rất nhiều người sau khi nghiêm túc suy nghĩ xong, ánh mắt nhìn Cố Cách có chút phức tạp, Lạc U bảo vệ Cố Cách rõ ràng như vậy, làm bọn họ cũng không dám nghị luận gì.
Buổi chiều không phải quay phim, Lạc U đi thay quần áo, trong lúc đó, Lý Hoành Vũ hài hước hỏi Diệp Vẫn Thần "Tiểu U làm như vậy, cậu không ghen sao?"
Lý Hoành Vũ rõ ràng là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Người kia không phải thích đàn ông sao? Vì sao tôi phải ghen?" Ánh mắt Diệp Vẫn Thần nhìn Lý Hoành Vũ có chút kỳ lạ, giống như đang nói sao anh lại hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy?
Lý Hoành Vũ ngẩn ngơ, có chút không phục hỏi tiếp: "Ai nói thích đàn ông thì không thể thích phụ nữ, huống chi Lạc U đối xử với người ta rất tốt, đó là vị hôn thê của cậu, chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì sao?"
Mặc dù Lạc U không phải người mà người khác có thể quản thúc, nhưng Lý Hoành Vũ vẫn hoài nghi thái độ của Diệp Vẫn Thần, có phải đã quá không để ý rồi hay không?
Sắc mặt Diệp Vẫn Thần càng kỳ cục hơn, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi ngược lại: "Tâm tư của Tiểu U anh không phải hiểu không? Tiểu U chỉ coi anh ta là bạn, tuyệt đối không có ý tứ khác."
Diệp Vẫn Thần vô cùng khẳng định, bởi vì anh hiểu rõ Lạc U nhất, mặc dù anh không xác định Lạc U thích một người là như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là thái độ như bây giờ, mặc dù bảo vệ, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, để lại cho đối phương không gian của mình, Lạc U rất cường thế, nếu cô thật sự thích anh ta, sẽ không phóng túng như vậy.
"Cậu rất khẳng định sao?" Lý Hoành Vũ không xác định hỏi, không nghĩ ra vì sao Diệp Vẫn Thần lại có lòng tin như vậy, nhưng cũng không có lời nào để đáp trả, hình như sự thật đúng là như vậy, hẳn là vậy rồi, Lạc U và Cố Cách cũng chỉ đơn giản là bạn bè thôi.
Diệp Vẫn Thần gật đầu một cái, ánh mắt lạnh lẽo cũng chợt biến hóa, Lý Hoành Vũ quay đầu lại, quả nhiên thấy Lạc U thay quần áo xong đi ra.
Trong lòng thầm cảm thán, Diệp Vẫn Thần biến sắc mặt thật là nhanh, lúc có Lạc U là trở thành nam thần ấm áp, lúc không có Lạc U chính là khối băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, biến đổi nhanh chóng khiến người khác khó mà thích ứng kịp.
Tiêu Tiêu đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai Lý Hoành Vũ, hai người nhìn nhau, giống như là rất hiểu cảm nhận của đối phương, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Nghỉ ngơi cả buổi chiều, Lạc U cũng cho Lý Hoành Vũ và Tiêu Tiêu nghỉ, sau đó đi cùng Diệp Vẫn Thần đến căn cứ Cổ Sát, đã lâu rồi không giao thủ với Diệp Vẫn Thần, cũng không biết trải qua hai năm huấn luyện quân sự, bản lĩnh của Diệp Vẫn Thần như thế nào rồi.
Hai người rất quen thuộc với căn cứ Cổ Sát, nhưng đi đến đâu cũng bị không ít người chú ý, thân phận của Lạc U ở Cổ Sát đã công khai, mà cũng không cách nào che giấu được, bởi vì Lạc U thật sự quá nổi tiếng, xem ti vi cũng thấy, xem báo chí tạp chí cũng thấy, lên mạng cũng thấy, mà đi ra đường cũng có thể nhìn thấy, trên biển quảng cáo ở mấy trung tâm mua sắm đều có hình của cô, các rạp chiếu phim cũng luôn có hình cô, đi cạnh sạp báo ven đường cũng có thể thấy rất nhiều bìa báo đăng hình Lạc U, nhắc đến tên của Lạc U, có rất ít người không biết.
"Thật ra với thân phận của anh bây giờ, cũng không thích hợp xuất hiện ở Cổ Sát." Lạc U nói cũng có lý, thân phận của Diệp Vẫn Thần tương đối đặc biệt, muốn đảm nhiệm hai chức vụ, không thể không thận trọng suy tính, Lạc U không hy vọng vì chuyện của Cổ Sát mà tạo phiền toái cho Diệp Vẫn Thần.
"Không sao, anh là bộ đội đặc chủng, yêu cầu khác nhau." Ban đầu lúc nhà họ Lạc đưa anh vào bộ đội cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, cho nên mới thông qua quan hệ đưa anh vào phục vụ trong bộ đội đặc chủng, mặc dù những phương diện khác yêu cầu hết sức nghiêm khắc, nhưng cũng có nhiều điểm được nới lỏng, chỉ cần che giấu thân phận, không làm không quá phận, cũng sẽ không dẫn tới quá nhiều sự chú ý.
"Nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, bây giờ anh cũng không cần sự ủng hộ của Cổ Sát, làm những gì anh muốn làm thôi." Ban đầu lúc lựa chọn hắc đạo, Diệp Vẫn Thần chỉ có hai bàn tay trắng, cũng là không có lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ thì khác rồi, đã có quân hàm, nếu còn muốn tiếp tục ở lại hắc đạo, cần phải nghiêm túc suy tính.
Diệp Vẫn Thần không trả lời, bởi vì những gì Lạc U không thành vấn đề, trong lòng anh thầm nghĩ: chuyện anh muốn làm chỉ có một việc, chính là bảo vệ em.
Ai nói Diệp Vẫn Thần là cọc gỗ ngu ngốc chứ, thật ra thì người ta cũng là một người khá lãng mạn, lúc nào cũng nghĩ đến những lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua anh lại không cho rằng đó là lời ngon tiếng ngọt, mà là tâm nguyện luôn luôn tồn tại trong lòng anh.
Lúc giao thủ, hai người bắt đầu dùng hết sức mạnh của mình để ra đòn, dù ra sức rất lớn, nhưng mỗi khi bị tấn công, Lạc U vẫn phải lui năm, sáu bước, còn Diệp Vẫn Thần chỉ lui về phía sau môt bước là cùng.
Tình huống này khiến Lạc U có chút tức giận, ánh mắt lạnh lùng, cắn răng tiếp tục tấn công Diệp Vẫn Thần.
Mặc dù Lạc U cũng được huấn luyện rất khắc khổ, nhưng thời gian huấn luyện ngắn hơn Diệp Vẫn Thần, hơn nữa cường độ luyện tập cũng không nhiều bằng Diệp Vẫn Thần. Bọn họ đều phải luyện tập cực khổ, nhưng Diệp Vẫn Thần tự làm khổ mình nhiều hơn, ngoài những lúc thi hành nhiệm vụ và nhớ nhung Lạc U, thời gian còn Diệp Vẫn Thần đều dành hết cho việc luyện tập, so với các đồng đội của anh, cường độ huấn luyện của anh gấp đôi người khác, liên tục hai năm nay, bản lĩnh của Diệp Vẫn Thần đã tiến bộ rất nhiều, hoàn toàn vượt trội hơn Lạc U.
Lạc U hiển nhiên là không phục, càng sẽ không dễ dàng nhận thua, nếu sức mạnh không đủ dùng, thì dùng kỹ xảo cũng có thể chiếm ưu thế!
Lạc U một lần nữa xông lên, phát huy tất cả kỹ xảo của mình, tăng nhanh tốc độ, Diệp Vẫn Thần rất cường hãn, nhưng lúc giao thủ với Lạc U trong lòng vẫn luôn cảm thấy áp lực, nên thực lực không được phát huy toàn diện, bị Lạc U tấn công nên động tác có hơi chật vật, mặc dù vẫn phản công được, nhưng cũng không chiếm được ưu thế, vì vậy trông hai người đấu với nhau như gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Lạc U nhanh chóng phát hiện vấn đề giữa bọn họ, ánh mắt lóe lên, nhưng cô không chỉ không dừng tay, còn nhân cơ hội tấn công Diệp Vẫn Thần liên tiếp, cái tội không tập trung, cái tội không dám ra tay, đáng bị đánh.
Lạc U hiếm khi tỏ ra kiêu ngạo như vậy, đánh Diệp Vẫn Thần rất mạnh tay, hai người đánh hơn mười phút mới dừng, Lạc U thở hổn hển, ngược lại sắc mặt Diệp Vẫn Thần vẫn không thay đổi, trìu mến nhìn Lạc U, hỏi "Tiểu U, có mệt không, uống nước không?"
Lạc U rất tức giận, không nhịn được lại gõ lên đầu Diệp Vẫn Thần, Diệp Vẫn Thần không né tránh, hai người không đánh nhau nữa, nhưng anh cũng không dám né, chỉ có thể đáng thương uất ức nhìn Lạc U, không biết mình đã làm gì sai, khiến Lạc U không hài lòng.
"Lần sau không được nhường em." Mặc dù đánh người rất là thỏa mãn, nhưng làm trái với mong muốn ban đầu của cô, nên trong lòng cô có chút không thoải mái.
"...... Anh không có." Diệp Vẫn Thần giải thích, dáng vẻ rất nghiêm túc.
"Dám nói láo sao?" Lạc U hỏi cao giọng, mắt hơi híp lại, dáng vẻ có chút nguy hiểm, đương nhiên là đang tức giận, chuyện cô ghét nhất chính là Diệp Vẫn Thần lừa gạt mình, bất kỳ lý do gì cũng không được!
Điều này cũng giống với suy nghĩ của Diệp Vẫn Thần, đối với người trong lòng mình, ham muốn khống chế của Lạc U rất mạnh, có một số việc Lạc U tuyệt đối không cho phép Diệp Vẫn Thần làm, đối với người khác còn có thể tha thứ, nhưng đối với Diệp Vẫn Thần thì không được!
"Anh không có, anh thật sự không cố ý nhường em, anh không biết tại sao lại như vậy, hơn nữa cứ nhìn thấy em, anh... Anh lại đánh không nổi, anh không có cố ý nhường em, tuyệt đối không phải như vậy!" Lạc U ghét cái gì đương nhiên là Diệp Vẫn Thần hiểu rất rõ, thật lòng mà nói, anh cũng thật sự không cố ý nhường Lạc U, anh hiểu Lạc U rất cường thế và kiêu ngạo, nên anh sẽ không cố tình chọc giận Lạc U.
Lạc U trừng hai mắt, dáng vẻ tức giận cũng biến mất không còn, người đàn ông như vậy làm sao cô có thể tức giận anh được chứ? Bây giờ Lạc U chỉ cảm thấy thật uất ức.
Vuốt vuốt đầu Diệp Vẫn Thần, Lạc U nhỏ giọng thì thầm một câu: "Đồ ngốc."
Diệp Vẫn Thần cũng thật có hơi ngốc, nếu không sao anh lại luôn ngơ ngác trước mặt cô chứ.
Cảm thấy Lạc U không tức giận, trong lòng Diệp Vẫn Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, anh mấp máy môi, lộ ra nụ cười cứng ngắc, đồng thời còn lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay Lạc U, cảm nhận được sự ấm áp trong tay cô, Diệp Vẫn Thần nở nụ cười rạng rỡ.
Về phần lúc nãy bị Lạc U đánh một trận... Diệp Vẫn Thần căn bản cũng không nhớ, anh chỉ nhớ Lạc U tốt, nhớ Lạc U dịu dàng, vậy là đủ rồi.
"Anh không cảm thấy động tác này rất giống Tiểu Kim Tiền sao?" Lạc U có chút buồn cười nhìn Diệp Vẫn Thần, dáng vẻ của anh giống Tiểu Kim Tiền như đúc.
Diệp Vẫn Thần mở to hai mắt, có chút nghi ngờ, anh còn chưa phản ứng kịp.
"Chớp mắt giả bộ vô tội cũng rất giống, Vẫn Thần, không lẽ anh cũng muốn học theo Tiểu Kim Tiền để làm nũng à?" Lạc U nói xong cũng không nhịn cười được, cô cứ cảm thấy Diệp Vẫn Thần làm như vậy thật giống như con thú cưng cỡ lớn, còn nhớ lúc trước bữa tiệc sinh nhật cô đi gặp Đông Phương Du, cô đã muốn dùng cụm từ thú cưng cỡ lớn để hình dung Diệp Vẫn Thần, bây giờ anh đã trở lại, mặc dù võ lực có tăng lên, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một con chó lớn giỏi võ mà thôi, cho dù lúc đối đầu với kẻ địch tàn nhẫn đến cỡ nào, ở trước mặt chủ nhân, lúc nào cũng làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, khiến Lạc U cảm thấy thật giống như đúc.
Mặt Diệp Vẫn Thần lặng lẽ đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhìn qua bên cạnh, anh chỉ là muốn thân cận với Lạc U hơn một chút mà thôi, dáng vẻ dịu dàng của Lạc U khiến anh đắm chìm trong đó.
Mà cùng lúc đó, dáng vẻ xấu hổ của Diệp Vẫn Thần lại làm cho ánh mắt Lạc U sáng rỡ, Diệp Vẫn Thần lạnh lùng rất ngầu, Diệp Vẫn Thần xấu hổ càng thêm đáng yêu, cũng khiến tim Lạc U như đập rộn lên.
Không tự chủ được, Lạc U tiến lên một bước, vươn tay ôm cổ Diệp Vẫn Thần, nhẹ nhàng hôn lên, đôi mi cô run rẩy, khẽ mím môi, Lạc U hôn rất nhẹ, cũng rất triền miên.
"Phải làm sao đây, em cảm thấy hình như càng ngày em càng thích anh rồi." Kết thúc nụ hôn, Lạc U thì thầm như tự hỏi.
Sắc mặt Diệp Vẫn Thần càng đỏ hơn, không biết phải làm sao, thân thể cũng trở nên cứng nhắc, lúng túng trả lời: "Anh cũng rất thích em, rất thích rất thích." Thích đến nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của anh để trao đổi một nụ hôn, ngừng thở để cảm thụ, giống như được ban ân