Huấn luyện viên Vương Minh phụ trách dạy Lạc U cũng rất vừa lòng với Lạc U và Diệp Vẫn Thần. Ông đánh giá hai người, một trí tuệ thâm tàng khí phách nội liễm nhẫn nại mười phần, trời sinh nắm trong tay, một thiên phú tuyệt hảo khí thế cường hãn lãnh khốc tàn nhẫn, có thể là đế vương cũng có thể là “ dụng cụ” giết người!
Người được nhắc đến đầu tất nhiên là Lạc U, người còn lại là Diệp Vẫn Thần. Hai người có khí thế giống nhau, nhưng cũng có điểm khác biệt. Đứng chung một chỗ, lại có cảm giác hài hòa không thể nói nên lời, khiến cho người ta không thể không tán thưởng một tiếng. Đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Kết thúc huấn luyện, Diệp Vẫn Thần một đường theo Lạc U vào phòng, do dự đi do dự lại mới mở miệng nói:“ Cực khổ như vậy không cần huấn luyện nữa .”
Lạc U xoa xoa hai vai đang bủn rủn của cô, có chút bất ngờ hỏi ngược lại:“ Đây là muốn cho anh có đủ điều kiện huấn luyện. Chẳng lẽ anh không thích ở chỗ này?”
“ Anh muốn. Nhưng anh lại càng không muốn em vì anh mà vất vả.” Diệp Vẫn Thần giống như tự trách thực sự nói. Anh thích nơi này, nhưng nghĩ bản thân ở lại đây, điều kiện nơi này khiến Lạc U theo phải chịu khổ tham gia huấn luyện , tim anh lại ẩn ẩn đau.
“Đồ ngốc, ai nói em thấy vất vả, như vậy tốt lắm, em cũng muốn trở nên mạnh mẽ đúng không mà?” Lạc U cười cười, biết tâm tư người đàn ông này là tốt rồi. Về phần nơi này vất vả cô vẫn chịu được. Hơn nữa đã trải qua nhiều ngày huấn luyện, cô cũng đã dần quen, không chỉ không cảm thấy vất vả, ngược lại có chút thích thú nổi lên.
“Thật sự?” Diệp Vẫn Thần không xác định hỏi.
“Đương nhiên là thật. Em cần phải lừa anh làm gì.” Lạc U sừng sộ lên, vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Vẫn Thần bị nét mặt Lạc U dọa, lập tức nín thinh, ngoan ngoãn không hỏi, bộ dáng hơi hơi cúi đầu dường như có chút ủ rũ, thật giống như đang thầm trách bản thân, tại sao lại nói câu làm Lạc U không vui cơ chứ.
Lạc U cảm thấy có chút buồn cười, người đàn ông này nói không nhiều lắm, nét mặt cũng không biến hóa nhiều, nhưng không biết vì sao cô lại có thể từ phản ứng của anh mà đoán được suy nghĩ. Thật là có chút ăn ý thần kỳ.
“ Vai em mỏi quá, anh giúp em xoa bóp đi.” Lạc U dường như có chút đùa đưa ra yêu cầu. Biết người đàn ông này mỗi lần đụng chạm cô đều thẹn thùng đến mặt đỏ tai hồng, khiến cho cô nhịn không được muốn đùa anh một chút. Dáng vẻ đáng yêu như vậy làm cho thói quen không thích người khác đụng chạm của cô cũng biến mất không thấy đâu.
“ A.” Diệp Vẫn Thần rất nghe lời, nhưng động tác có chút cứng ngắc, tai đỏ ửng ngồi ở bên giường, hai tay mềm nhẹ bắt đầu xoa bả vai cho Lạc U. Lúc này Lạc U đã nằm ở trên giường, tư thái hoàn toàn không đề phòng làm cho tim của Diệp Vẫn Thần không tự chủ được đập mạnh hơn.
Cánh tay lộ ra ngoài trắng nõn, thắt lưng tinh tế xinh đẹp, mái tóc dài xõa mềm mại, còn có bốn bức tường, một cái giường và hai người. Nghĩ như thế nào như thế nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy có chút đen tối.
Diệp Vẫn Thần hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, đem suy nghĩ đen tối nào đó đánh bay. Lạc U vẫn còn nhỏ, anh làm sao lại có tâm tư đen tối như vậy đây. Không không không, cho dù Lạc U trưởng thành, không có sự cho phép của Lạc U anh cũng tuyệt đối không thể suy nghĩ đến chuyện này. Đây là chuyện không nên, tuyệt đối không nên!
Diệp Vẫn Thần ở trong lòng lặp đi lặp lại nhiều lần cảnh báo chính mình, động tác không tránh khỏi theo suy nghĩ lên xuống, cảm giác khi mạnh khi nhẹ làm cho Lạc U hơi hơi nhíu mày.
“Chuyên tâm xoa bóp, không nên nghĩ đừng nghĩ.” Giọng nói lạnh lùng của Lạc U nghe không ra vui hay giận nhưng mang theo ý tứ cảnh cáo.
Tay Diệp Vẫn Thần tạm dừng một chút, giọng nói trầm xuống áy náy:“ Thực xin lỗi.”
Anh cũng không muốn nghĩ như vậy, anh cũng đã tự cảnh cáo mình là không thể. Nhưng sức quyến rũ của Lạc U đối với anh mà nói thật sự không thể nào chống cự. Lạc U lại không cho phép anh dùng phương pháp thương tổn bản thân mà thức tỉnh, thật đúng là một chuyện đau khổ. Nhưng mà nhiều hơn vẫn là ngọt ngào, ít nhất anh được cho phép đến gần Lạc U, hơn nữa dường như chỉ có anh!
Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng sau khi bị cảnh cáo Diệp Vẫn Thần càng thêm chăm chú, động tác xoa bóp cẩn thận duy trì độ mạnh yếu, làm cho Lạc U thoải mái nhắm hai mắt lại, không lâu sau đó liền vô thức nặng nề ngủ thiếp đi.
Nhìn Lạc U ngủ, Diệp Vẫn Thần vẫn xoa bóp một hồi lâu sau mới dần dần dừng động tác. Sau đó liền ngồi tại chỗ im lặng mà tham lam ngắm Lạc U hồi lâu. Vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của Lạc U làm cho anh ngắm say sưa, dường như còn quên cả thời gian, mãi sau đó mới giật mình nhận ra đã khuya. Chỉ vừa mới ngắm cô thôi mà đã trôi qua hơn nửa đêm rồi.
Ngày huấn luyện thứ mười, vì Lý Ngang Vũ gọi điện thoại đến, Lạc U mang theo Diệp Vẫn Thần rời khỏi căn cứ huấn luyện, trực tiếp đến đài truyền hình. “ Đệ nhất công chúa đã bước vào giai đoạn tuyên truyền, hoặc là nói vẫn luôn ở trong giai đoạn tuyên truyền, nhưng hiện tại phải tham gia một chương trình giải trí cũng chính là quan trọng nhất. Lạc U nghiêm túc hỏi qua liền đồng ý tham gia, cùng cô tham dự còn có toàn bộ nhân vật quan trọng trong đoàn làm phim kể cả đạo diễn và vai phụ quan trọng.
Lần này bọn họ phải tham gia một chương trình có tên là “ Cái nhìn đầu tiên về điện ảnh và truyền hình”xu hướng chính là xem chương trình về các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, ngoại trừ phỏng vấn diễn viên, còn phát vài đoạn phim đặc sắc, mà chương trình này thu hút tỷ lệ người xem cực cao, dường như một số mảng truyền hình trong nước cũng đều phát sóng chương trình này đầu tiên.
Lúc Lạc U và Diệp Vẫn Thần đến dường như toàn bộ người của đoàn làm phim đều đã có mặt. Sau khi mọi người trò chuyện một lúc, Lạc U và Diệp Vẫn Thần liền nhận được kịch bản Lý Ngang Vũ đưa, mặt trên là một ít lịch trình cùng các vấn đề họ sẽ đưa ra, để bọn họ quen thuộc.
Lạc U nhìn những vấn đề liên quan đến mình cảm thấy cũng không quá nhạy cảm, sau đó quay đầu sang phải nhìn phần của Diệp Vẫn Thần, sau đó phát hiện những vấn đề nhắm vào anh ít hơn của cô tận hai phần ba, chỉ có vài câu đơn giản, cô hơi thắc mắc hướng về Lý Ngang Vũ hỏi:“ Vẫn Thần cho dù là diễn viên phụ, cũng sẽ không chỉ có mấy vấn đề này đi?”
Lý Ngang Vũ có chút buồn cười trả lời:“Đây còn không phải do cậu ta. Cậu ta không thích nói chuyện, Lạc tổng mới cố ý sắp xếp như vậy , muốn cho tiểu Thần duy trì hình tượng lạnh lùng trầm tĩnh. Coi như là biểu diễn vốn có .”
Nghe được Lý Ngang Vũ nói Lạc tổng liền biết là cô mình đã sắp xếp, cô cảm thấy có chút cảm giác biết ơn cô đã chăm sóc, không hỏi thêm. Ngành giải trí chính là như vậy, có người phục vụ thật là tốt, rất nhiều vấn đề đều có thể tránh khỏi, mà rất nhiều cơ hội có thể quảng cáo cũng có thể sắp xếp tốt. Thực ra cô cũng không muốn Diệp Vẫn Thần nổi tiếng trong ngành giải trí, cũng không cần phải thay đổi hình tượng bên ngoài lãnh khốc của Diệp Vẫn Thần. Như vậy thật tốt, cô có thể làm chuyện cô thích, mà anh vẫn có thể cùng cô, như vậy là tốt rồi.