Trước khi bộ phim này được chính thức khai mạc, Lạc U đã phát hành ca khúc mới nhất của cô. Cô cũng không chú trọng quá nhiều về phần quảng bá, cũng không mời gọi mọi người nghe nhạc gì, mà chỉ âm thầm phát hành, sau đó không thèm để ý tới nữa.
Mới một ngày đã được hơn một trăm vạn, ngày hôm sau gấp bội, ngày thứ ba thêm gấp bội nữa...... Không có bất kỳ hình thức quảng cáo nào, chỉ trong vòng một tuần lễ, ca khúc《 Ban tặng 》 của Lạc U đã cán mốc hơn 800 vạn lượt xem, hơn nữa con số vẫn còn từ từ tăng lên, khiến người khác không khỏi giật mình.
Mà cũng chính là vào lúc này, bác cả của Lạc U là Lạc Học Tông, chuẩn bị tròn năm mươi tuổi, đã lâu rồi nhà họ Lạc không có tổ chức tiệc rượu, sau khi mọi người đều nhất trí đồng ý, cuối cùng cũng quyết định tổ chức một bữa tiệc thọ yến ở biệt thự nhà họ Lạc. Nhà họ Lạc là gia đình gồm bốn thế hệ sống cùng với nhau. Lạc Học Tông là thế hệ thứ ba, vốn là không có ý định chuẩn bị tiệc thọ yến, nhưng ông cụ nhà họ Lạc đã ra lệnh, buộc phải làm theo.
Thật ra nhà họ Lạc là một gia tộc khá khiêm tốn, mấy loại tiệc mừng như vậy rất ít khi làm phô trương. Tổ chức thọ yến là một dịp vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm, lần này ăn mừng thọ yến năm mươi tuổi của Lạc Học Tông, mặc dù sẽ không mời quá nhiều người, nhưng chỉ cần được mời, người đó tuyệt đối là người rất quan trọng, hơn nữa phải rất thân thiết.
Lạc U về nhà trước một ngày, trong nhà cũng không cần cô hỗ trợ cái gì, chỉ cần lo cho mình là được rồi. Có điều khoảng nửa năm nay tên tuổi của cô bắt đầu nổi tiếng, người nhà vừa thấy cô đã hết lời ca ngợi, đồng thời cũng nói mấy câu về vấn đề học tập, bây giờ Lạc U cũng sắp trở thành học sinh thất học rồi, một năm đi học một ngày quả nhiên là không ai bằng.
"Chuyện học tập mọi người cứ yên tâm, nửa năm còn lại con sẽ trở lại trường học." Đối với vấn đề đi học, Lạc U đã sớm tính toán xong, dù sao cô cũng phải học xong đại học, không phải là yêu thích học tập gì, chỉ là không muốn để cho cuộc sống của mình thay đổi quá lớn, hơn nữa cô muốn học đại học là vì tương lai sự nghiệp của cô.
"Vậy thì tốt, Tiểu U luôn luôn thông minh, chỉ cần chịu học nhất định không có vấn đề." Bà cụ Lạc cười dịu dàng, người lớn trong nhà rất hài lòng về Lạc U, vốn cho rằng con đường nghệ sĩ không thiết thực, chỉ nghĩ cô làm vì thích thôi, không ngờ Lạc U lại làm ra được thành tích như vậy, một ca khúc có thể khích lệ nhiều người, khiến bọn họ nghe xong, cũng không khỏi cảm động.
Hôm tổ chức thọ yến, Lạc U cùng bốn thế hệ nhà họ Lạc đều sum họp về đây, Lạc Tử Hách là cháu lớn nhất, phụ trách chiêu đãi mọi người, Lạc U an tĩnh ngồi bên cạnh Lạc Tử Hách, nghe thấy giọng nói làm nũng đặc trưng của Lạc Linh với Lạc Tử Hách, Lạc U thật buồn nôn.
Bây giờ Lạc U rất muốn vo tròn Lạc Linh lại thành một cục sau đó ném vào trong thùng rác, chứ không muốn nhìn thấy gương mặt khiến cô cảm thấy vô cùng chán ghét này nữa.
Lạc U nghĩ như vậy, đầu óc nhanh chóng chuyển động, cô đã nhớ ra, năm nay cô thật sự là quá bận rộn, vội đến nỗi quên xử lý nữ cô gái rồi, bây giờ gặp lại, nhất định không thể bỏ qua.
"Có một người bạn tới, anh đi kêu cậu ấy đến đây." Cũng không biết có phải Lạc Tử Hách cũng chán ghét giọng nói nũng nịu của Lạc Linh hay không, anh ta vừa nói xong thì đi ra cửa.
Lạc U nhìn theo bóng dáng anh ta, sau đó ngoài ý muốn nhưng cũng không tính là bất ngờ, gặp được một người, một người trước kia rất là quen thuộc, nhưng kiếp này vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Một lát sau, Lạc Tử Hách dẫn người đó tới bàn chỗ Lạc U và bọn họ ngồi, sau đó giới thiệu với mọi người: "Người này là bạn tốt nhất của tôi Đông Phương Du, Đông Phương, những người này đều là em gái em trai của tôi, ha ha, cậu cứ ngồi chung bàn với bọn tôi ở đây đi, lâu rồi không gặp, bữa nay chúng ta hàn huyên cho đã."
"Chào mọi người, tôi là Đông Phương Du, quấy rầy rồi." Đông Phương Du vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa, trông rất lịch sự hòa đồng, lúc chào hỏi mọi người, ánh mắt đảo qua nhìn mỗi một người, khiến mọi người đều cảm giác được coi trọng.
Người nhà họ Lạc rối rít chào hỏi cùng Đông Phương Du, chỉ có mình Lạc U an tĩnh ngồi yên, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông này.
Đông Phương Du, một người đàn ông tuyệt đối ưu tú, nhưng số phận được an bài bởi sáu chữ —— trời cao đố kỵ anh tài!
Lạc U nhớ đến cái chết của Đông Phương Du năm ấy, năm đó anh ta vừa tròn ba mươi tuổi, cũng chính là tám năm sau, sau khi anh ta chết một năm sau thì nhà họ Lạc làm ăn thất bại bị sụp đổ, nên đã bỏ lỡ sự kiện này, nếu mọi chuyện không xảy ra như vậy, có lẽ anh ta cũng sẽ dốc sức giúp đỡ gia đình cô.
Đông Phương Du là bạn tốt của Lạc Tử Hách, đồng thời cũng là bạn của Lạc U, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi là trở thành vị hôn phu của Lạc U rồi, hoặc là nói, nếu như không phải anh ta qua đời, có lẽ anh ta sẽ trở thành chồng của Lạc U, mặc dù giữa bọn họ vẫn chưa từng có tình yêu.
Thật ra Lạc U vẫn chưa biết tình yêu cảm giác gì, hôn nhân đối với cô mà nói chỉ là lựa chọn một người đàn ông thích hợp làm chồng mình, vốn là cô còn cảm thấy Đông Phương Du thích hợp, lại không ngờ Đông Phương Du lại qua đời ngoài ý muốn.
Nguyên nhân cái chết của Đông Phương Du là do biến cố ngoài ý muốn trong một lần làm nhiệm vụ, có thể nói là anh ta đã anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, sau khi chết được an táng ở nghĩa trang liệt sĩ, nhưng người đã chết, làm vậy cũng có ích lợi gì đâu, nhà họ Đông Phương năm đời nay chỉ toàn là con một, Đông Phương Du chết trực tiếp khiến nhà họ Đông Phương suy sụp.
"Tiểu U? Tôi có thể gọi cô như vậy không, cô công chúa nhà họ Lạc?" Đông Phương Du ngồi xuống liền chủ động chào hỏi cùng Lạc U, vẫn giữ nụ cười nhu hòa trên môi.