Lần thử vai này chủ yếu để chọn lựa hai vai nhân vật, một là nam diễn viên phụ đóng vai thuộc hạ đắc lực, một là diễn vai giáo sư huấn luyện và truyền thụ kiến thức về súng ống cho nữ chính trong phim.
Hai nhân vật kia tuy rằng không phải là nhân vật chính, nhưng phần diễn đều rất nặng, hơn nữa khả năng diễn suất tuyệt đối phải xuất sắc.
Sau khi tin tức tuyển vai được truyền ra ngoài, cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, mượn lần thử vai này mà nói, người muốn diễn vai thuộc hạ đắc lực cũng đã có ba người đến, diễn vai giáo sư huấn luyện đã có hơn năm người.
Diễn viên có thể đóng vai phụ này đều là những minh tinh có chút danh tiếng, thậm chí có còn diễn viên từng đóng vai nhân vật chính, dù sao bộ Thiên kim hắc đạo này coi như là chế tác danh gia.
Mà đi theo bên cạnh những minh tinh này tất nhiên là có người đại diện và trợ lý của họ, còn có một vài người thử vai của nhân vật khác, làm cho cả phim trường đều có cảm giác có chút sôi động.
Lạc U ngồi ở trên ghế, thời điểm bắt đầu cô còn đang chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, ngẫu nhiên còn có thể thay đổi một chút chi tiết trên kịch bản.
Cô cảm thấy không cần phải diễn dựa theo toàn bộ chi tiết trong kịch bản, dù sao ý tưởng của biên kịch chưa chắc tất cả đều là chân lý.
Kiếp này cô một lần nữa đi vào giới giải trí, là vì ánh mắt chờ mong cùng nóng rực của Diệp Vẫn Thần, cũng là vì diễn ra vai diễn mà bản thân thật sự muốn diễn, cô cũng không muốn diễn vai diễn mà bản thân không đặt tâm vào nó giống như kiếp trước.
Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn.
Chỉ là kịch bản còn chưa xem được hai trang, ở phía sau cách đó không xa truyền đến giọng nói bén nhọn không vui của người khác.
"Ai u, tôi tưởng đây là người nhặt rác nào đến đoàn phim thu phế phẩm đâu, không nghĩ tới lại là Vân Nham tiền bối, ha hả, thật đúng là trí nhớ của tôi tệ quá, chỉ là tiền bối tới nơi này làm gì a, không phải nói là rút khỏi giới giải trí sao, chẳng lẽ là không muốn rút ra còn muốn quay lại giành bát cơm cùng với người trẻ tuổi, ai, như thế là không đúng a, Vân Nham tiền bối già rồi, cũng nên nhường chỗ cho nhóm hậu bối rồi."
Giọng nữ vô cùng bén nhọn chế giễu, Lạc U thậm chí không cần quay đầu nhìn lại, liền có thể tưởng tượng ra dáng vẻ không tốt của người phụ nữ này.
Lạc U đối với người phụ nữ này không có hứng thú, trên thế giới này có quá nhiều người không tốt, nhưng vẫn quay đầu nhìn sang, bởi vì cô đối với Vân Nham trong miệng người phụ nữ này lại rất có hứng thú.
Rất nhiều fan đều nói một câu như vậy: Tôi là xem phim XX mà lớn lên!
Mà Lạc U từ nhỏ đến lớn tất nhiên cũng có mấy nghệ sĩ mà bản thân có chút quan tâm hoặc nói là yêu thích, mà người tên Vân Nham này chính là một cái trong số đó.
Chỉ là Vân Nham rời khỏi giới giải trí rất sớm, kiếp trước Lạc U còn chưa bước vào giới giải trí, cũng đã không tìm thấy bóng dáng của Vân Nham, dần dà cũng không nhớ rõ còn một người như vậy, thật không ngờ kiếp này một lần nữa lại nghe được cái tên này.
Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn
Vẻ mặt Vân Nham có chút xấu hổ, ở trong phim trường có rất nhiều người đều quay sang anh chỉ trỏ, mà trong ánh mắt của những người này nhìn anh có đồng tình cũng có châm chọc, cũng có một chút lạnh lùng.
Nhưng cho dù phải đối mặt với loại tình huống này, lưng Vân Nham vẫn thẳng tắp như cũ, chỉ là quả đấm nắm chặt của anh lúc này lại tiết lộ tâm tình tức giận cùng chật vật.
Vân Nham tự nói với mình ở trong lòng, anh không còn là ảnh đế cao cao tại thượng kia nữa, cầm được thì cũng buông được mới là đàn ông, vì cuộc sống, vì đứa nhỏ, anh nhất định phải học được tính nhẫn nại.
Vân Nham chịu đựng phẫn nộ và tức giận trong lòng mình, cũng không nói gì chỉ đứng ở nơi đó, Lạc U có thể cảm nhận hết sức rõ ràng tình cảm mà người đàn ông này phải đè nén trong lòng, còn có một loại cứng cỏi không muốn khuất phục.
Lạc U không biết người đàn ông này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể khẳng định Vân Nham nhất định là xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa dường như còn là chuyện rất nghiêm trọng.
Mà lúc này Trần Dục ngồi ở bên cạnh Lạc U cũng giống như là đang lẩm bẩm nói:
"Ai, không nghĩ tới anh ta vậy mà thật sự tới."
Lạc U nhìn về phía Trần Dục, rất là trực tiếp hỏi:
"Chú ấy(*) tới làm cái gì?"
(*)Ở chỗ này mình xin giải thích một chút, tại vì Vân Nham lớn hơn Trần Dục một chút nên Trần Dục sẽ gọi Vân Nham là anh, còn Vân Nham lớn hơn Lạc U khá nhiều (vì Lạc U hiện giờ mới chỉ 16 tuổi thôi) nên Lạc U sẽ gọi Vân Nham là chú đây cũng là sự tôn trọng của Lạc U với Vân Nham vì Lạc U từng ngưỡng mộ người này.
Trần Dục dường như có chút ngoài ý muốn trước sự trực tiếp của Lạc U, nhưng vẫn còn có chút thương cảm nói:
"Anh ấy muốn thử vai huấn luyện viên kia."
"Diễn vai phụ? Chuyện gì xảy ra? Chú ấy không phải đã rời khỏi giới giải trí rồi sao?"
Không phải là Lạc U không quan tâm tin tức của giới giải trí, mà là tin tức trong giới giải trí thật sự có rất nhiều, hơn nữa đa số đều không đúng sự thật, quan tâm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa Lạc U cũng chỉ là người mới vừa bước chân vào giới giải trí, có chút chuyện trước đây đã xảy ra cô thật sự không biết.
Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn.
Nghe được câu hỏi của Lạc U, sắc mặt Trần đạo diễn dường như không tốt lắm, do dự một chút lại không nói gì thêm, chỉ tiếc nuối lắc đầu, la lớn:
"Thử vai bắt đầu rồi, cũng đừng nói nhảm nữa, đọc đến tên ai thì người đó bước lên đây."
Lúc này Trần Dục lên tiếng rất rõ ràng là đang giải vây giúp Vân Nham, lực chú ý của mọi người chung quanh quả nhiên từ trên người Vân Nham dời đi chỗ khác, bắt đầu bận rộn nổi lên vấn đề thử vai.
Lạc U có chút bất mãn nhìn Trần Dục muốn nói lại thôi, nhưng cũng không có ý tứ miễn cưỡng Trần Dục, xoay người nhìn về phía Lý Ngang Vũ đang ở một bên, vừa định hỏi, nhưng lại nghe được Tiếu Tiêu chủ động mở miệng nói:
"Vân Nham, hiện tại ba mươi lăm tuổi, mười bảy tuổi bắt đầu ra mắt công chúng, mười tám tuổi đạt được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, hai mươi tư tuổi được nhận danh hiệu ảnh đế, hơn nữa lại đạt được rất nhiều giải thưởng lớn của trong ngoài và nước, ba mươi tuổi kết hôn, đồng thời cùng trong năm đó tuyên bố rút khỏi giới giải trí, năm ba mươi ba tuổi công ty phá sản, vì nguyên nhân vi phạm kinh tế bị bỏ tù hai năm, vừa ra tù cách đây không lâu, bị vợ cuốn hết tài sản trốn đi không rõ tung tích, chỉ còn lại có một đứa con gái hai tuổi do mẹ của hắn nuôi nấng, hơn nữa khi hắn bị bỏ tù thì truyền ra ngoài chuyện hắn hít thuốc phiện đồng thời bao nuôi tình nhân, danh tiếng cực kém, hơn nữa lưng đeo nợ khổng lồ, sở dĩ nguyên nhân ở trong tù có thể nói là do cùng đường, vậy đây có lẽ cũng là lý do hắn muốn quay lại giới giải trí một lần nữa đi, nhưng mà trên thực tế hắn là bị oan uổng, người đàn ông này phẩm chất không tệ, chỉ là quá ngu ngốc, tiểu thư, cô còn muốn tôi nói lại cụ thể một chút không?"
(shizuka:Ở đây mình xin lưu ý một chút là Tiếu Tiêu gọi Vân Nham là hắn bởi vì đối với Tiếu Tiêu, Vân Nham chỉ là người lạ lại chỉ mang tính chất báo cáo kết quả nên mới xưng hô như thế)
Tiếu Tiêu loay hoay gõ lên máy vi tính trong tay, một bên nhìn tư liệu mình vừa điều tra ra vừa nói.
Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com-editor: shizuka nguyễn.
Giọng nói của Tiếu Tiêu cũng không lớn, cũng chỉ có Lạc U và Lý Ngang Vũ nghe được, hai người đều ngẩn người, sau đó Lạc U lộ ra vẻ mặt hiểu ra, thì ra bà ngoại đưa tiểu tử này cho mình, lại hữu dụng như vậy a.
Lý Ngang Vũ chỉ là trong nháy mắt kinh ngạc một chút, nhịn không được vụng trộm liếc mắt nhìn máy vi tính kia một chút, liền nghĩ có thể là Tiếu Tiêu tìm ra từ trên trăm độ, cũng không có kỳ lạ bao nhiêu.
Về phần một chút tin tức cụ thể trong miệng Tiếu Tiêu nói, Lý Ngang Vũ cũng không có tiếp tục suy nghĩ sâu xa, dù sao Tiếu Tiêu cũng chỉ là một đứa bé, cũng khó trách Lý Ngang Vũ không có nghi ngờ gì.
Bà ngoại Cổ là thật tâm yêu thương Lạc U, làm sao có thể lựa chọn một người vô dụng để ở bên người ngoại tôn nữ nhà mình a.
Tiếu Tiêu này nhìn đơn thuần khả ái, nhưng trên thực tế cũng là người mang tính chất tổng hợp, thành viên đội hộ vệ của Lạc U có sở trường gì, cậu đều biết một chút.
Nếu chỉ lấy ra một cái thì không coi là gì, nhưng gộp chung vào một chỗ thì người ngoài lại không thể sánh bằng.
Bà ngoại Cổ sở dĩ đưa cậu đặt ở bên canh Lạc U, cũng để cho Lạc U bồi dưỡng được một quản gia có tài năng tổng hợp.
"Không cần, tôi rất hài lòng."
Lạc U rất hài lòng, tin tức này đúng là rất hài lòng, cũng là đối với Tiếu Tiêu hài lòng.