Lôi Bạc càng cười to hơn: “Hahaha, cái đồ đơn thuần ngốc ngếch! Bây giờ nào có cô gái nào còn trong sạch nữa chứ? Phụ nữ bây giờ còn háo sắc hơn đàn ông, cái tên có bộ phận nào đó cỡ nhỏ như cậu, căn bản là bị phụ nữ bỏ rơi mà!”
Lưu Diệc Hàn lập tức trợn tròn mắt, kêu lên kỳ quái: “Này! Con mắt chó nào của cậu thấy bộ phận kia của tôi cỡ nhỏ hả? Mẹ nó chứ, tôi không nhỏ như cậu! Khi đi bơi, đám phụ nữ trước mặt tôi còn nhiều hơn cậu nhiều!”
Trần Tư Khải lau mồ hôi lạnh, không thể không nói: “Hai người các cậu có thể đừng trẻ con thế không, không có chuyện gì khác để nói đúng không?”
Thật sự khâm phục hai người này.
Vậy mà còn lấy bộ phận kia to nhỏ ra mà bàn luận nữa chứ.
Trần Tư Khải đột nhiên cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, rất buồn bực, dường như có ai đó đang đấm mạnh lên lồng ngực anh ta.
VietWriter.vn
Không biết vì sao, đột nhiên anh ta cảm thấy, cô gái bị Kim Lân đẩy vào trong căn phòng kia, nhất định là bị ép buộc!
Nhất định là cô ta không tình nguyện!
Ý nghĩ kỳ lạ này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Trần Tư Khải, khiến đột nhiên anh ta trở nên nóng nảy.
Đột nhiên có một loại xung động, anh ta muốn đẩy cánh cửa kia, xách Kim Lân ra ngoài!
“Bạc, cậu đi xem Lân xem, đừng để cậu ta làm loạn ở chỗ bẩn thỉu như này.”
Trần Tư Khải nghĩ, cô gái bị Kim Lân lôi vào trong phòng kia cũng không thể bị chiếm lấy ở nơi rách nát như quán bar như này.
Nhưng Lôi Bạc nghe thấy thì lại nghĩ: Nơi này quá bẩn, đừng có lây bệnh truyền nhiễm gì cho Lân.
“Ừ! Tôi qua nhắc nhở Lân mấy câu. Tôi chỉ sợ tôi vừa qua sẽ bị Lân hận chết mất. Nhỡ nào hai người kia vừa vào trận, đang cao trào thì tôi vào, không phải là khiến hai người kia hận chết tôi sao?”
Trần Tư Khải nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bảo cậu đi thì đi đi, nhanh lên! Bảo với Lân, thật sự thích người ta thì nên nghiêm túc đưa người ta về nhà mà làm, nơi rách nát như này…”
“Được rồi, được rồi, tôi đi ngay đây. Anh Trần!”
Lôi Bạc bất đắc đĩ, đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi gõ cửa căn phòng đóng kín ở đối diện.
Bên này, Tiêu Mộng hoảng loạn.
Chuyện gì thế này?
Sao cô lại bị ôm vào một căn phòng, tiếp đó liền bị Kim Lân đè lên một chiếc sofa.
“Này… Tôi nói này anh Kim…”
Không đợi Tiêu Mộng hỏi, Kim Lân đã điên cuồng nhào tới, đầu gối đè lên, tách hai chân Tiêu Mộng ra, sau đó eo anh ta dùng sức, nhích vào giữa hai chân Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng bị đau, khẽ kêu một tiếng.
Cô cảm thấy tư thế này quá kỳ lạ, quá khó chịu, quá lúng túng.
Vì sao người anh ta phải tách hai chân cô chứ? Chân cô phải làm sao?
Vì sao chân của cô bị anh ta đè xuống, tạo dáng cong như con ếch chứ?
“Đừng… Đừng… Anh, anh làm gì thế… Buông tôi ra…”
Tiêu Mộng cảm thấy sợ, bàn tay đẩy người Kim Lân ra.
Hai mắt của Kim Lân nóng rực, tràn đầy vẻ điên cuồng, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, trong đôi mắt cháy lên ngọn lửa hừng hực.