Vương mập mạp nhanh chóng bước ra nghênh đón, ông ta khom người, cười một cách hết sức nịnh nọt. Tay trái Kim Lân ôm hông Tiêu Mộng, tay phải nhẹ nhàng đưa ra, Vương mập mạp nhanh nhẹn chìa bàn tay tròn trịa của ông ta, hai tay dùng sức nắm tay Kim Lân.
Chỉ lắc nhẹ hai cái, Kim Lân đã lặng lẽ rút tay lại.
“Tổng giám đốc Vương, Phú Quý Hiệu của ông hoạt động, tôi đương nhiên phải tới, người nào không biết tổng giám đốc Vương là ông lớn dầu mỏ đâu chứ. Khẳng định là chỗ ông chơi rất vui, vậy nên hôm nay tôi đặc biệt dẫn theo bạn bè của tôi chơi đùa một chút.”
*** Vương mập mạp vội vã nhìn Tiêu Mộng và Bạch Mị, tuy rằng hai cô bé này không có trang điểm, nhưng nếu đi theo cậu Kim, chắc hẳn bối cảnh cũng không bình thường. Vì vậy Vương mập mạp dùng sức híp đôi mắt nhỏ xíu của ông ta lại, cười vô cùng nhiệt tình: “Ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, hai người đẹp như vậy, càng làm cho Phú Quý Hiệu của tôi thêm rực rỡ! Người cậu Kim mang tới, họ Vương tôi sao dám chậm trễ đây. Cậu Kim là thần tài lớn của chúng tôi, là ông chủ có tiền nhất! Hôm nay, mọi người nhất định phải chơi hết sức mình ở chỗ này của tôi!”
Tiêu Mộng nhìn Vương mập mạp ngoác miệng cười đùa, một chữ cũng không nói.
Tốt xấu gì Bạch Mị cũng hiểu một chút chuyện, cô mở miệng cười cười, gật đầu xem như chào hỏi.
Sau đó, Vương mập mạp lại phái một nhân viên phục vụ dẫn ba người Kim Lân đi lên du thuyền.
Còn chưa lên thuyền, một bóng người đã nhanh chóng chắn trước người Tiêu Mộng. Tiêu Mộng sợ đến mức hít mạnh một hơi, còn tưởng rằng sắp va phải người khác.
“Ôi chao, thật đúng dịp nhỉ, ở chỗ này mà cũng gặp được mọi người, ha ha.”
Người kia thở hồng hộc giả bộ cười cười.
Thoạt nhìn chính là cấp tốc chạy tới.
Kim Lân âm thầm bĩu môi. Nhìn bộ dạng giả vờ của Khang Tử, rõ ràng là chạy tới đây nhanh như bay, còn cố ý bày ra biểu tình thong dong.
Aiz, cái bộ dạng này của anh ta lại lừa được bé con nhà mình hết lần này tới lần khác.
Quả nhiên, Tiêu Mộng ngạc nhiên nói: “A, Khang Tử à, anh cũng tới sao? Thực sự rất khéo đó!”
Khang Tử nhanh chóng liếc mắt nhìn Kim Lân một cái, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ha ha, đúng vậy, thật trùng hợp.”
“Khang Tử, anh đi cùng ai vậy? Cũng đi với bạn bè sao?”
Tiêu Mộng ngây thơ hỏi.
Kim Lân lại cười xuỳ một tiếng, nói với vẻ châm chọc: “Khang Tử còn có thể đi cùng ai? Đương nhiên là…”
*** “Đương nhiên là tôi đi một mình!”
Khang Tử trực tiếp ngắt lời Kim Lân, trợn mắt nói dối.
Tiêu Mộng chớp chớp mắt: “À, hóa ra anh đi một mình… vậy anh đi chơi cùng chúng tôi đi. Chúng ta dự định đi câu cá, ăn cái gì đó, còn muốn nghe ca nhạc nữa.”
Tiêu Mộng cười hì hì ra dấu tay, vốn không nghĩ chuyện Khang Tử là vệ sĩ ngầm của Trần Tư Khải.
Bạch Mị vừa nhìn thấy bộ dạng lưu manh xã hội đen của Khang Tử, lập tức không nhịn được chảy nước miếng.
Oa, chậc chậc, người đàn ông này ngầu quá!
Bộ dạng xấu xa, cả người mang theo khí chất lăn lộn ngoài xã hội, làm cho người khác vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Cô thích nhất chính là kiểu đàn ông này! Oa…
CHƯƠNG 416
Khang Tử đột nhiên đưa hai tay ra ngăn cản lối đi của Tiêu Mộng, hơi căng thẳng nói: “Thật ra, ở trên du thuyền này chẳng có gì thú vị cả, nó chỉ là một con thuyền nát, bên trên lại không chắc chắn cho lắm, tôi cảm thấy mọi người không nên đi thì hơn, lên đó chỉ làm lỡ thời gian mà thôi.”
Nếu để cho Tiêu Mộng lên thuyền, nhìn thấy cậu chủ và Vương My My kia ở cùng một chỗ… Liệu một cô nhóc yếu đuối như cô có khóc hết nước mắt hay không?
Trời ơi, như vậy là thế nào? Lúc ở Ý, chẳng phải anh ta rất ghét con nhóc này sao?
Lúc nào cô cũng kéo chân sau của anh ta, lúc nào cũng mang phiền phức đến cho anh ta. Sau lưng cô, anh ta luôn lén gọi cô là đồ phiền phức.
Vì sao bây giờ… anh ta lại không tự chủ được bắt đầu quan tâm tới cảm xúc của cô?
Tiêu Mộng sửng sốt một chút, móng tay nhỏ gãi gãi đầu, chần chờ nói: “Hôm nay tôi muốn lên du thuyền cảm nhận một chút, tôi chưa từng đi du thuyền lần nào. Cho dù không thú vị, tôi cũng muốn nhìn một lần.”
Kim Lân cười lạnh: “Khang Tử, đây cũng không phải thuyền nhà cậu, vì sao lại dụ dỗ chúng tôi không cho chúng tôi lên? Lẽ nào… trên đó có cái gì không muốn người khác thấy?”
Trái tim Khang Tử lộp bộp, anh ta đảo mắt nói: “Ôi trời, cậu Kim xem kìa, anh nói như vậy là sao? Làm gì có cái gì không muốn người khác biết đâu? Cậu Kim thật biết tưởng tượng.”
Thật là, tại sao cậu Kim lại muốn vạch trần anh ta chứ? Mấy người cậu Trần và Tiêu Mộng gặp nhau ở chỗ này cũng không phải chuyện gì tốt.
*** Tiêu Mộng không suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn đứng trên du thuyền, cảm nhận một chút xem du thuyền là như thế nào, đương nhiên cô cũng không để lời nói của Khang Tử trong lòng.
“Được rồi được rồi, mọi người đừng ở đây làm lỡ thời gian, còn nói nữa du thuyền sẽ đi mất! Lên thuyền thôi, chẳng phải sắp khởi hành rồi sao?”
Tiêu Mộng kéo Bạch Mị đi lên du thuyền, vừa đi vừa nhảy, thật sự là một cô nhóc vô lo vô nghĩ.
Kim Lân và Khang Tử đứng ở chỗ cũ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Đều tại anh, anh Kim. Anh nói xem anh mang cô Tiêu tới nơi này làm gì!”
Khang Tử tức đến mức lỗ mũi phát ra tiếng thở phì phò.
Có một loại người, đại thế đã mất thì sẽ trở nên chán nản ủ rũ vì không có cách nào vãn hồi.
“Xì, xem cậu nói kìa, nơi này không thể để người khác đến sao? Vì sao tôi và Tiêu Mộng thì lại không được?”
Kim Lân cười lạnh một tiếng, cặp mắt phượng cực đẹp trợn lên một cái: “Có phải Tư Khải ở chỗ này không?”
Khang Tử sụp đổ gật đầu: “Chuyện này còn phải nói à? Anh Kim, không phải anh biết rất rõ sao? Từ nhỏ Khang Tử tôi đã đi theo cậu chủ, cậu chủ ở nơi nào, tất nhiên tôi sẽ ở đó! Nhìn thấy tôi cũng giống như nhìn thấy cậu chủ của chúng tôi vậy!”
“Ồ… hoá ra Tư Khải thực sự ở đây! Tôi nói này, Tư Khải có ở chỗ này hay không cũng không sao cả? Chẳng lẽ… cậu ta đang chơi trò thân mật với Anna?”
Kim Lân nhe răng cười cười.
Nếu là như vậy thì tốt rồi, Tư Khải lén lút chơi trò mập mờ với Anna thì bị Tiêu Mộng phát hiện…
Khà khà, Tiêu Mộng liên tục đụng phải Tư Khải… bắt cá hai tay ở bên ngoài, Tiêu Mộng sẽ dần dần thất vọng đối với Tư Khải!
Hừ, cho dù tình cảm có sâu đậm bao nhiêu thì cũng khó mà chịu đựng nổi tổn thương năm lần bảy lượt nhỉ?
Như vậy thì anh ta sẽ hoàn mỹ ôn nhu tới gần, cũng sẽ dễ được Tiêu Mộng tiếp nhận hơn.
Nghĩ như vậy, Kim Lân cười gằn một tiếng: “Được rồi, tôi cũng lên đây. Thực ra, tôi không ngại đối mặt vớiTư Khải ở chỗ này.”
“Anh…”
CHƯƠNG 417
Khang Tử tức giận nổi đoá, anh ta trợn to hai mắt, cắn răng nói: “Anh Kim… anh… anh đúng là…”
Tiêu Mộng đi mấy bước, xoay người ngoắc ngoắc về phía Khang Tử, “Khang Tử! Cậu cũng tới đây mau, đi cùng nhau đi!”
Khang Tử bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là kéo lê bước chân đi theo.
*** Aiz, muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản.
Xem ra, chuyện anh ta muốn tránh cũng không thể nào tránh được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Chị Bạch Mị, chị tới đây mau, trên này đẹp lắm, thực sự rất mới lạ.”
Tiêu Mộng vui vẻ dùng sức lắc lắc cánh tay Bạch Mị, gương mặt phấn chấn tựa như một chú chim nhỏ.
Bạch Mị cũng rất phấn khởi, hai mắt cô tỏa ra ánh sáng, đứng trên boong du thuyền hít vài hơi thật sâu, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.
“Đúng là cảm giác rất khác lạ, rất thoải mái! Nghe gió thổi trên biển thật tốt! Oa…”
“Ha ha ha ha… thật là sảng khoái! Thích quá đi!”
Tiêu Mộng cũng toét miệng cười vô cùng khoa trương.
“Đúng rồi, em gửi video cho Lam Nhạn, nó có trả lời gì không? Hà hà, có khi nào nó đang hâm mộ đến mức phát khóc không?”
Bạch Mị nháy mắt.
Mi tâm Tiêu Mộng khẽ động: “Đúng nhỉ, em quên xem cậu ấy trả lời thế nào. Chị yên tâm đi, với tính cách hiếu thắng của Lam Nhạn, cậu ấy có khóc cũng sẽ không nói cho chúng ta đâu. Mặt cậu ấy sẽ sưng thành đầu heo, ha ha ha.”
Nói xong, Tiêu Mộng tìm điện thoại di động, Bạch Mị cũng ghé sát lại cùng nhau nhìn màn hình.
Mở hộp thư ra, trống rỗng, không có thông báo có tin nhắn mới.
“Ủa? Sao nó không trả lời em?” Bạch Mị dẩu môi lẩm bẩm.
“Vậy là sao?”
Tiêu Mộng chu môi cất tiếng nói, sau đó mở hộp thư đã gửi.
“A a a a a…” Tiêu Mộng trừng to mắt nhìn màn hình điện thoại, hoảng hốt la lên.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Bạch Mị bị dọa giật mình.
Tiêu Mộng khóc không ra nước mắt, mếu máo nói: “Hu hu hu, em ngốc quá chị ơi, vừa nãy… em bất cẩn gửi đoạn video kia cho Tư Khải rồi…”
“Cái gì?” (⊙o⊙) Bạch Mị cũng trợn tròn mắt.
Tiêu Mộng xoa mũi dậm chân: “Thật là, sao em lại ngu xuẩn như vậy chứ, không cẩn thận gửi nhầm video cho người khác rồi! Phải làm sao bây giờ? Cái đoạn video đó của em trông hết sức ngớ ngẩn!”
Trên đỉnh đầu Bạch Mị xuất hiện một đám vạch đen.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng vẫn nhíu mày nhăn nhó, bối rối vì bản thân không cẩn thận gửi nhầm video cho người khác.
*** Sao có thể gửi cái video ngớ ngẩn như vậy cho Trần gấu xấu xa chứ?
Cô vừa nhe răng vừa cười, không biết là xấu tới cỡ nào?
Như vậy có phải là rất mất mặt không?
Trần gấu xấu xa nhìn thấy đoạn video kia, nhất định sẽ cảm thấy cô vô cùng xấu xí, vô cùng đáng ghét nhỉ?
CHƯƠNG 418
Ôi trời ơi… phiền chết mất, sao mình ngốc nghếch vậy chứ!
Tiêu Mộng méo xệch miệng, vừa loay hoay xem điện thoại di động, vừa thở dài.
Ơ? Không đúng…
Mình không đúng lắm…
Vì sao mình phải quan tâm cái nhìn của Trần gấu xấu xa đối với mình như vậy?
Chuyện anh cảm thấy mình xấu xí, cảm thấy mình đáng ghét quan trọng như vậy sao?
Tại sao mình lại để ý như vậy?
Thình thịch thình thịch… nghĩ tới đây, trái tim của Tiêu Mộng đột nhiên đập loạn xạ.
Trời ạ, không phải chứ?
Chẳng lẽ… mình đã thích cái tên Trần gấu xấu xa kia?
Hơ! (⊙_⊙) Tiêu Mộng ôm chặt cái miệng nhỏ của mình, hít một hơi thật sâu.
Mình thích Trần gấu xấu xa?
Ý nghĩ này xẹt qua đầu cô giống như một quả bom, phá vỡ hắc ám, bỗng nhiên nổ tung chiếu rọi ánh sáng đẹp mắt.
Suy nghĩ này vừa khiến cô cảm thấy kinh khủng, cảm thấy bất ngờ, cũng khiến cô không dám đối mặt.
“Rõ ràng người mình thích là đàn anh của mình… mình là một người rất chung tình… tại sao mình phải quan tâm đến cái tên bại hoại kia chứ?”
Bờ môi Tiêu Mộng run rẩy, lẩm bẩm nói.
“Hả? Em đang nói cái gì?”
Kim Lân đi tới, cúi đầu, vô cùng dịu dàng dán mặt mình vào má cô, mang theo một nụ cười ẩn chứa tia lạnh, lắng nghe cô nói.
Chỉ có điều, giọng nói của cô nhóc quá nhỏ, anh ta không thể nghe được.
“A?” Tiêu Mộng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, cô trừng to mắt, có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Kim Lân, lắc đầu nói: “Ha ha, không có gì, ha ha, nói là… phong cảnh ở nơi này thật là đẹp, đúng không?”
Kim Lân tiện tay khoác lên bả vai cô, ôm Tiêu Mộng nhỏ nhắn vào trong ngực, sau đó giữ chặt lấy thân thể mềm mại của cô, cùng nhìn về phía biển rộng.
*** “Đúng vậy, rất đẹp. Em biết không, hoá ra cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa phát hiện được nơi nào có phong cảnh đẹp. Thế nhưng kỳ lạ là khi ở cùng em, tôi sẽ chịu ảnh hưởng từ em, cảm thấy nhìn đâu cũng đều rất đẹp. Em nói xem đây là vì sao?”
Kim Lân cúi đầu, đôi môi đỏ mọng của anh gần như sắp chạm vào vầng trán trắng như ngọc của Tiêu Mộng. Lúc vừa nói xong hai chữ “vì sao”, hơi thở ấm nóng đã phun đến gương mặt Tiêu Mộng, khiến cô cảm thấy có chút không tự nhiên, cả người hơi co lại.
Trời đất ơi, cái cậu Kim này, lúc nào cũng đáng ghét như vậy, động một chút là nắm tay cô, động một chút là ôm hông cô, thậm chí còn nói ra những lời mập mờ như vậy.
Tiêu Mộng cắn môi một cái, có chút xấu hổ nói: “Làm sao tôi biết?”
“Ha ha, đó là bởi vì có em, tôi đã cảm thấy hết thảy mọi thứ xung quanh tốt đẹp. Tất cả đều bởi vì em. Nếu như không có em, tôi nghĩ thế giới của tôi chỉ còn lại một mùa đông lạnh lẽo, khắp trời đều là tuyết rơi.”
Tiêu Mộng bị lời nói nồng nhiệt ngọt ngào của Kim Lân làm cho hoảng hốt, cũng không biết nên nói cái gì, Kim Lân lại làm nũng: “Tôi mặc kệ, Tiêu Mộng, dù sao thì em cũng không thể vứt bỏ tôi. Nếu như em không cần tôi, tôi đây cũng chỉ có thể chờ chết. Em nhẫn tâm để một người đàn ông đáng thương chôn mình trong băng tuyết vô cùng lạnh lẽo sao?”
Tiêu Mộng nghẹn họng nhìn trân trối. (⊙_⊙) Có… nghiêm trọng như vậy không?